Lâm Tố Đình và nữ thần y đứng trước căn lều chứa thuốc nhìn cổng Đông đồn Bạch Nhật.
Tần Thiên Nhân đang đứng ở đó bên cạnh một con bạch mã.
Bên ngoài cổng Đông, một thuộc hạ của đội trưởng đội sáu đang phi ngựa tới.
Người này xuống ngựa, báo cáo với Tần Thiên Nhân rằng cục diện đã được đội trưởng đội sáu, bảy và Tàu Chánh Khê bố trí xong xuôi.
Tần Thiên Nhân nói:
- Hay lắm! Làm phiền huynh đài trở về đưa tin.
Khi này, Tần Thiên Nhân đã mặc áo giáp sắt, quay sang bảo một tân binh:
- Nổi trống thăng trướng!
Rồi phóng lên yên ngựa ngồi uy nghi trên lưng ngựa trắng, tay nắm lệnh tiễn cũng màu trắng có thêu chữ Chu bằng chỉ đỏ.
Tiếng trống vang vang.
Hai tộc trưởng Kha Tất Khắc và Ô Lỗ Mộc Tề đều vận áo giáp kéo đến, ngồi ở trên ngựa hai bên tả hữu Tần Thiên Nhân, những dũng sĩ của hai bộ tộc cũng ngồi trên ngựa ở phía sau ba người.
Lúc này, ánh bình minh còn chưa lên, tuyết đã ngừng rơi, dưới đất tuyết phủ dày hai tấc.
Trước khi cho ngựa rời khỏi cổng Đông, Tần Thiên Nhân quay đầu lại thấy nữ thần y đứng trước căn lều chứa thuốc nhìn chàng.
Nữ thần y ở lại đồn Bạch Nhật với Lâm Tố Đình và toán binh sĩ dự phòng, những binh sĩ này ngoài tân binh ra là người chuyên làm những chuyện canh gác và vận tải, rất ít khi ra trận.
Trong lòng Tần Thiên Nhân lo lắng không nguôi được, nhưng đại cuộc là chính, chàng không còn cách gì khác hơn.
Tần Thiên Nhân cho ngựa chạy ra khỏi cổng Đông, lồng ngực chàng đau nhói như tan vỡ.
Nghĩ tới cảnh chàng sẽ ở lại bãi chiến trường Trạch Nhĩ Khương mãi mãi, hoặc khi trở về quân Thanh đã tàn phá, đóng chiếm đồn Bạch Nhật mất rồi.
Nàng đã có cơ hội để rời khỏi Hồi Cương mà vẫn trở về, nàng thật khờ, trở về đây chỉ có chết chứ không sao sống được.
Năm nay, nàng chỉ vừa mười sáu tuổi, những người con gái độ tuổi của nàng như hang sâu bí ẩn, nhưng nàng, lại đạm bạc đơn thuần đến nao lòng.
Khi cùng Tôn Hứa Khải trở về nàng đã bảo chàng: “Tại sao huynh còn chưa rõ tấm lòng của muội? Muội thật tình không thể sống mà thiếu huynh được!” Nàng nói đoạn áp bàn tay chàng lên má mình thêm lời: “Muội cam nguyện trở về để được chết bên huynh!”
Ước gì, trước khi rời khỏi căn lều thuốc chàng có cơ hội ôm lấy nàng một lần.
Ước gì, trước khi chàng đi gặp hai tộc trưởng chàng đưa tay về phía nàng, chắc chắn nàng sẽ chìa tay ra cầm lấy tay chàng, dựa vào trong lòng chàng, như hồi còn nhỏ hai người thường hay tay trong tay đứng bên nhau trên cầu Tây Lâm.
Hồi còn nhỏ, nàng theo Bảo Chi Lâm đi chữa bệnh khắp nơi, đã sớm thấy cảnh sinh ly tử biệt, nàng thường nói nàng không sợ chết, chỉ sợ không được chết bên cạnh chàng.
(còn tiếp).