Sương mờ quyện khói cuộn màn đêm
Uốn quanh trăng khuyết tựa lưỡi liềm
Con thuyền vượt sóng trùng dương hiểm
Mơ hồ cặp bến… bỗng gió lên
Càng về khuya tuyết càng xuống dữ dội.
Tôn Hứa Khải lê từng bước một, vệt máu trải dài phía sau lưng chàng.
Trước đây một canh giờ, chàng là người luôn rạo rực với các biến đổi của thiên nhiên, luôn muốn mang mình ra thử sức chịu đựng với mưa gió và tuyết lạnh, và luôn tin rằng chịu ra sức rèn luyện sẽ giúp mình mạnh mẽ hơn, nội lực sẽ thâm hậu hơn.
Đó chính là lòng tin của chàng.
Nhưng bây giờ, không biết chàng còn chịu đựng thêm được bao lâu? Chàng không dám hy vọng mình sống, chỉ hy vọng về được doanh trại, nhìn thấy một người, nói một lời.
Gió đông vẫn không ngừng rít lên.
Cuối cùng, Tôn Hứa Khải cũng thấy ánh đèn lồng le lói của doanh trại phía trước mặt, cả mừng cố bước đi thật nhanh.
(còn tiếp).