Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 114: Thống Soái






Tiễn đưa thu ấy mùa lá rụng
Nhắn tin chim yến bặt tâm thư
Tế Độ ngồi trên lưng huyết mã, từ đồi cát này chàng nhìn thấy những lá cờ của Thiên Địa hội to bằng những cái tô, trong tay cầm một lá thư.

Tế Độ đọc đi đọc lại lá thư không biết bao nhiêu lần rồi, thuộc lòng từng con chữ, nét chữ như rồng bay phượng múa này chính là của Hiếu Trang.

Trong thư viết: “Đã nhiều ngày không thấy phi điểu truyền tấu gởi từ Hồi Cương, không biết tình hình ái khanh ra sao?  Kinh thành đang có biến, lần này Ngao Bái quyết hành động rồi, ai gia mong ái khanh mau về.


Chu Xương Tô và Triệu Phật Tiêu ngồi trên lưng hắc mã cách Tế Độ một quãng.

Ngụy Tượng Xu ngồi trên lưng một con ngựa nâu bên cạnh Chu Xương Tô.

Chu Xương Tô mỉm cười nói với Ngụy Tượng Xu và Triệu Phật Tiêu:

- Lúc nãy có tin truyền đến, tuy Tần Thiên Nhân vẫn chưa nói ra kế hoạch đối phó quân Chính Bạch kỳ nhưng hắn đã trúng độc rồi.

Lần này chúng ta có thể bủa lưới bắt trọn bọn phản đảng Thiên Địa hội rồi.

Ngụy Tượng Xu suỵt khẽ.

Trương Dũng xuất hiện, phó tướng Mai Lặc Chương Kinh đánh một con ngựa trắng có mặc áo giáp sắt lại gần Tế Độ.

Tế Độ còn đang miên man suy nghĩ về lá thư của Hiếu Trang, hối thúc chàng hồi kinh, bỗng nghe tiếng hô:
- Bẩm tướng quân - Trương Dũng nói - Mạc tướng đã kiểm tra binh mã, chỉ cần tướng quân phát hiệu lệnh, quân Chính Bạch kỳ sẽ càn quét đồn Bạch Nhật.

Tế Độ cất lá thư vào trong tay áo chàng, chậm rãi gật đầu.

Trương Dũng nhìn Tế Độ, thấy một nam nhân chưa đầy hai mươi lăm tuổi, nhưng có thân thể khang kiện, của người vốn quen dãi dầu nắng mưa nơi tái ngoại, sinh lực sung mãn, khuôn mặt vuông vức, vì viễn chinh lâu ngày nên râu ria lởm chởm xồm xoàm quanh miệng, kết hợp với sống mũi cao và cặp mắt sáng, diện mạo thật nổi bật, ngồi trên lưng ngựa tràn đầy khí độ quân chủ.

Tế Độ là thống soái đoàn binh Chính Bạch kỳ, đồng thời cũng đảm nhiệm hai ấn soái Tương Hồng kỳ và Tương Bạch kỳ.

Tế Độ vận chiến y bạch kim.

Trương Dũng nhìn Định Viễn đại tướng quân đang ngưng thần vọng về nơi có những lá cờ màu trắng phía xa xa.

Chiến y trên mình Tế Độ sáng lấp lánh, hoàn toàn làm lu mờ những tia sáng chiếu ra từ đồn Bạch Nhật, tựa như điềm báo trước cái suy sụp thất thế của hậu duệ nhà Minh, quân Thiên Địa hội sẽ thê thảm bại vong dưới bước tiến của đạo quân liên hợp hùng sư.

Trương Dũng theo Tế Độ khá lâu, trước kia, Trương Dũng thường thấy người thất bại trong chiến tranh luôn khó thoát khỏi cảnh thê thảm vong quốc diệt gia, nhưng đến lượt Tế Độ mỗi lần đánh bại một bộ lạc nào đó, Tế Độ luôn khéo léo đối đãi với những kẻ đã rơi vũ khí, mỗi lần diệt một bộ lạc, Tế Độ đều ra lệnh tha mạng cho tộc trưởng, hạ lệnh cho quân sĩ của mình duy trì vương đạo, không được hà hiếp hay bóc lột nhân mạng.

Đối với Tế Độ, đó là phương pháp đối nhân xử thế tất yếu trong việc thống nhất thiên hạ.


Trương Dũng nghĩ tới bản thân chàng, là người Hán quy hàng triều đình nhưng vẫn rất được tín dụng.

Nên chàng quyết dùng quán thế đao pháp của mình học được trung thành tuyệt đối với Tế Độ.

Chàng và Tế Độ, một người chủ tướng một người phó tướng, tung hoành bất bại trên chốn sa trường.

Được theo người lãnh tụ kiệt xuất này là thành quả kiêu hãnh mà Trương Dũng luôn lấy làm tự hào.

Trương Dũng lại nghĩ đến Tây Vực thất tộc, nếu có người thực thi được chính sách thuần phục tứ hải, Mãn Hán Hồi Mông hợp nhất, khiến cho mộng “Đại Thanh nới rộng cương thổ” của tiên đế trở thành hiện thực thì người đó chỉ có Tế Độ.

Nhưng trong triều đình còn một thế lực ra mặt chống đối Tế Độ.

Ngao Bái đã tập hợp được dưới tay gã rất nhiều chiến binh kiêu dũng, kỵ xạ thiện chiến, đã lập được vô số công lao hãn mã, uy chấn cả vùng tái nội và tái ngoại lại thêm hai viên tướng lãnh vây quanh bên trái phải Ngao Bái là Tô Khắc Táp Cáp và Át Tất Long, hai người như ủng nguyệt chúng tinh, làm mọi việc để giúp Ngao Bái lật đổ Khang Hi.

Cho nên thu dụng được Tế Độ chính là phúc khí lớn nhất của Hiếu Trang, nếu không có Tế Độ ra mặt bảo vệ Khang Hi, ngai vàng đã sớm rơi vào tay Ngao Bái.

Tế Độ cho ngựa đi về doanh trại.


Hai tên lính cúi đầu chào chàng rồi mở hàng rào, Tế Độ xuống ngựa tiến vào trại.

Một tên lính khác dẫn ngựa đi cho ăn.

Trước khi vào lều, Tế Độ quay lại nhìn hướng đồn Bạch Nhật thêm một lần, nghĩ thầm: “Ngày mai là gặp lại nàng, cuối cùng cũng chờ được ngày này.


Tế Độ vén rèm bước vào lều, một cơn gió theo chân chàng tràn vào lều, mãnh liệt như bị dồn nén trong bao nhiêu năm.

Trong gió ngồn ngộn mùi dạ hương, mùi cỏ, mùi đất nồng nồng.

Chàng nhắm mắt lại, nhớ lần hai người bên nhau cô gái áo hồng đã hỏi: “Hương xuân thật làm cho người ta ngây ngất phải không huynh?”  Rồi nàng chồm hẳn người ra cửa sổ: “Ôi đẹp quá, xem ánh trăng kìa!”  Chàng nhìn nàng ngắm trăng say sưa, thì thào đáp lời: “Ừ!  Ta cũng chưa bao giờ phát hiện ra trăng đẹp như thế này!”
(còn tiếp).