Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 108: Trường Tương Tư Hạ






Tôn Hứa Khải và nữ thần y cấp tốc trở về đồn Bạch Nhật.

Nhưng hai người tránh đường cái vì e quân binh phát hiện nên men theo một con đường nhỏ chạy về Tây.

Đến chiều tối hai người về đến đồn Bạch Nhật.

Nữ thần y vừa thấy bóng những cây cờ trắng có thêu chữ Chu bằng chỉ đỏ là chạy vụt lên bỏ lại Tôn Hứa Khải phía sau.

Tôn Hứa Khải mỉm cười nhìn dáng vẻ hồ hởi của nữ thần y.

Nữ thần y đến trước cửa lều Tần Thiên Nhân, vén rèm, nàng thấy chàng ngồi xếp bằng ở trên một chiếc thảm giữa căn lều, tay mân mê hình gỗ đã bị cháy sém một góc.

Trong lòng nữ thần y rất khao khát gặp chàng, thế mà bây giờ thấy chàng, tự nhiên lại đơ người, nàng chỉ dám gọi nhỏ:
- Thiên Nhân.

Thần Thiên Nhân nghe gọi đưa mắt nhìn nơi cửa lều, cũng sững sờ nhìn nữ thần y, cũng gọi:
- Tây Hồ.

Sau đó, Tần Thiên Nhân lấy lại nét mặt thờ ơ lạnh lùng, nói:
- Đã bỏ đi sao còn quay trở lại?
Nữ thần y nghe Thần Thiên Nhân bảo thế tiếp tục đứng khựng thêm một chút, trong lòng thầm nhủ: “Thật khổ cho huynh, huynh còn muốn đóng kịch đến bao giờ nữa đây?”  Nàng còn chưa nhích động thì hạt châu nầy rơi hạt châu khác trào ra.


Nữ thần y lại gọi:
- Thiên Nhân.

Rồi buông cây dù đang cầm trong tay, vừa khóc vừa bước tới gần Tần Thiên Nhân, tim nàng đập mạnh như muốn nhảy bổ ra khỏi lồng ngực nàng vậy, tim chàng cũng vậy, hai bên đắm đuối nhìn nhau.

Bỗng Tần Thiên Nhân đứng vụt lên, đi đến chiếc rèm vải, nhưng chàng chưa vén rèm để ra khỏi lều thì nữ thần y lên tiếng gọi nữa, lần này nàng nói thêm:
- Thật ra huynh chỉ là lo cho an nguy của muội thôi, muội đã hiểu cả rồi, xin huynh đừng trốn tránh muội nữa!
Tần Thiên Nhân không tự chủ được quay đầu lại.

Nhanh như chớp, nữ thần y chạy bay lại, ngã gọn vào lòng chàng, đập tay lên ngực chàng bình bình, tiếp tục khóc nói:
- Trời ơi, Thiên Nhân, huynh hư lắm, huynh tệ lắm, huynh tệ thật là tệ!  Huynh đã dối muội!  Huynh biết rõ con người muội mà, huynh còn nghĩ muội đây tham sống sợ chết hay sao?  Huynh mất đi rồi muội đâu còn thiết sống làm chi nữa!  Huynh làm cho muội tưởng huynh đã thay lòng đổi dạ rồi chứ!  Huynh hư lắm!  Huynh đáng ghét quá!  Huynh vốn biết từ khi tuổi vừa lên mười thì muội đã yêu huynh rồi.

Huynh thật đáng ghét!
Tần Thiên Nhân nhắm mắt, hít một hơi dài, sau đó ôm siết lấy nữ thần y, cúi đầu xuống, áp môi chàng lên tóc nàng.

Cảm thấy vũ trụ đang quay cuồng, quay cuồng.

- Tây Hồ!  Huynh yêu muội!  Huynh yêu muội! - Tần Thiên Nhân nói - Huynh không còn cách nào khác, huynh đã cố gắng tranh đấu, cố vùng thoát nhưng sức hút của muội lớn hơn bất cứ sức lực nào!
- Thiên Nhân!
Nữ thần y cũng kêu lên nghẹn ngào, chôn đầu vào ngực chàng.

Sau đó là một đoạn vắng lặng như kéo dài hằng cửu.

Một hồi lâu sau Tần Thiên Nhân buông nữ thần y ra.

Nàng nhìn hình gỗ trong tay chàng, bĩu môi làm mặt giận nói:
- Sao huynh bảo không ưa thích mộc mỹ nhân nữa, ném nó đi, huynh nói muốn chọn một người cùng huynh xây dựng đại nghiệp?
- Muội ganh tị với đại muội à?
- Không, muội ganh tị với huynh, huynh có tới hai người con gái, còn muội… đời này của muội chỉ có một mình huynh thôi!
Nữ thần y nói rồi lại tiếp tục khóc, nghĩ tới mấy ngày vừa qua chàng xa lánh mình, cảm giác thiếu vắng chàng đau khổ biết chừng nào, vừa khóc vừa đấm vào ngực chàng.

Tần Thiên Nhân nhìn thấy những giọt nước mắt lăn xuống má nữ thần y, lại ôm lấy nàng, chàng không thể nghĩ nàng lại phát hiện ra nhanh như vầy.

Nữ thần y lại nhớ tới cảnh mình đau khổ tới độ không còn thiết sống, nhảy xuống sông Thông Lĩnh Nam, may mà có Tôn Hứa Khải cứu nàng lên, trong lòng nữ thần y thương thì thương mà giận cứ giận Tần Thiên Nhân.

Nữ thần y đang ở trong lòng Tần Thiên Nhân bỗng đẩy chàng ra, quay mình định bước đi, thì có cánh tay kéo nàng lại rồi Tần Thiên Nhân ôm lấy nàng từ phía sau.


- Còn giận huynh sao?
- Ừ.

- Sao lần này lại giận dai thế nhỉ, lúc trước muội mau hết giận lắm kia mà?
Lời của Tần Thiên Nhân làm nữ thần y nhớ chuyện lúc cả hai còn nhỏ, có lần, vào một ngày mùa đông, hai người cãi nhau về một chuyện gì đấy và đang lúc tức quá, nàng vung tay đấm chàng một cái.

Chàng “đứng hình” rồi nói: “Tay muội lạnh quá à!”  Sau đó nắm tay nàng ấp trong tay chàng, còn giận được sao?
Lần khác hai đứa giận nhau bên bờ Tây hồ, lúc ấy đã gần nửa đêm nên trời tối mù.

Một mình nàng chạy men theo bờ hồ, không nghe được tiếng bước chân đằng sau mình, nàng không quay đầu lại nhìn vì nghĩ chàng sẽ không đuổi theo nàng.

Sau đó nàng sợ bóng tối nên đã ngồi xuống một gốc cây ven hồ vì nơi đó treo một chiếc lồng đèn và khóc.

Không lâu sau cảm nhận được kế bên nàng có người.

Nữ thần y nhớ nàng đã giật mình, hóa ra là chàng.

“Ngốc,” chàng nói, “sợ tối còn chạy cho lắm vào làm gì?  Không dọa muội một phen lần sau muội lại chạy nữa!  Chạy mệt chưa?  Lên đây huynh cõng về.

”  Nghe những lời này, nàng làm sao mà giận được nữa.

Nữ thần y nhớ lại hai chuyện cũ, ửng hồng hai má và cười.

Tần Thiên Nhân bế nữ thần y lên trong hai tay và quay một vòng, cả hai cùng cười.

Nữ thần y cũng nhớ lúc xưa Tần Thiên Nhân cũng thường bế nàng như vầy.


Chàng cao lớn, còn nàng thì bé nhỏ, và hay thích nép đầu vào ngực chàng.

Những lúc ấy nàng hay nói ước gì chàng có thể nhét gọn nàng vào tay áo chàng, để suốt ngày sáng trưa chiều tối hai người đều ở bên nhau.

Những bận hai người tranh cãi nhau mà nàng không chịu thua, chàng cũng nhấc bổng nàng lên ngang đầu và quay tít cho đến khi nàng sợ hết hồn xin buông tha mới thôi.

Bên ngoài căn lều có một người đánh rơi chiếc ô trên tay vào vũng nước mưa, người đó mặc áo tím than, định đem chén canh vào cho Tần Thiên Nhân nhưng bây giờ bước lui.

Người ấy quay mình bỏ đi, dáng đi thật buồn.

Lâm Tố Đình dừng chân trên một ngọn đồi, nàng đứng như trời trồng, mặc cho mưa rơi nặng hạt trên vai nàng.

Trong tay nàng vẫn còn cầm chén canh và ngẩng đầu nhìn trời, mặc cho nước mưa bắn tới tấp lên mặt, mũi mình.

Lâm Tố Đình nhìn đỉnh Ngọc Phong, khóc không ngừng.

Nước mắt hòa với nước mưa lăn vào miệng nàng, nàng buông cái chén trong tay rồi ngồi thụp xuống ôm đầu, chôn đầu trong hai tay.

.