Ta rời đó, trời xanh cát lặng
Bỏ ra đi, hoang lạnh, thông ngàn
Như bọt nước, sinh rồi tự diệt
Thương thân người, xuân mọc, đông tan!.
Ngôn Tình Sắc
Ngàn thông hỡi, ai thương cho ta?
Rằng mây gió, sao phải bay xa?
Nữ thần y đặt mấy bộ y phục lên trên một tấm vải vuông, túm bốn đầu vải lại, cột thành một gút, gương mặt buồn rười rượi.
Buồn, vì nàng vẫn còn rất yêu chàng.
Mấy ngày qua nàng cứ tự hỏi lòng mình.
Rời xa chàng, có phải là sự lựa chọn đúng đắn cho nàng hay không? Liệu đây có thể nào là thử thách cuối cùng cho tình yêu này hay là một sự chấm dứt vĩnh viễn cho cuộc tình vốn đẹp như hoa? Xa nhau, khoảng cách địa lý, liệu tình yêu nàng dành cho chàng có nguôi ngoai được không hay lại khiến trái tim nàng vì quá yêu chàng mà không thể một lần rung động nơi đất khách quê người? Chàng, không như tên của mình, là người từ trên trời xuống cứu nhân độ thế mà vốn dĩ là một làn gió.
Đúng hơn là một cơn giông bão, mang tới bao nhiêu cuồng nhiệt nhưng cũng chứa đựng bao nhiêu sự tổn thương cho người đón nhận.
Nữ thần y cầm túi hành lí, lê từng bước chân nặng nhọc đi đến vém rèm, bước ra khỏi căn lều nàng, một con bạch mã đang chờ bên ngoài lều, giờ thì nàng đã vô cùng thấm thía câu nói cuộc sống tình yêu không chỉ có màu hồng!
Nữ thần y xốc túi hành lí trên vai nàng, vừa dẫn ngựa đi chốc chốc cứ quay đầu lại nhìn, đồn Bạch Nhật nằm lại phía sau lưng nàng.
Nữ thần y quả tình không nỡ rời bỏ nơi này.
Nhưng dù có tiếc thương, nhớ mong, thì tất cả những gì xảy ra ở Hồi Cương cũng như ở Hàng Châu đều phải đi vào quá khứ thôi.
Nàng quyết định đến Sơn Đông, quê hương của sư phụ nàng Bảo Chi Lâm, chuyên tâm phát triển tiệm thuốc bắc Phật Sơn.
Khi này đương là canh năm.
Một mình cô đơn, nữ thần y cảm thấy con đường quen thuộc này như rộng và dài hơn ngày thường nhiều lắm, hàng cây trụi lá bên đường như thiếp ngủ trong giá lạnh.
Có hai cô gái đi cùng đường với nàng, hai bộ trang phục đen che kín từ đầu tới chân vượt qua trước mặt nàng.
Họ vừa đi vừa hát một bài ca tiếng Hồi, nàng im lặng nhìn hai cái bóng ngả dài, lướt đi trên mặt đường loang loáng ánh trăng.
Họ đi xa rồi nhưng giọng hát cứ lảng vảng không rời khỏi tai nữ thần y.
Đột nhiên, nữ thần y nghe tiếng vó ngựa phía sau, cả mừng vội quay mặt nhìn.
- Không phải nhị ca, muội thất vọng lắm đúng không? - Tôn Hứa Khải ngồi trên lưng một con hắc mã hỏi.
Nữ thần y im lặng.
Quả thực nàng cứ âm thầm hy vọng Tần Thiên Nhân đuổi theo giữ chân nàng.
Tôn Hứa Khải thấy rõ tia mừng rỡ trong mắt nữ thần y tan biến khi nhìn thấy chàng nhưng nữ thần y lắc đầu:
- Không phải đâu - Nàng nói.
Sáng nay, nữ thần y mặc áo choàng màu hồng, chiếc áo dày làm nàng như bị nuốt chửng trông càng thêm bé nhỏ.
Tôn Hứa Khải nhìn nữ thần y chợt nhớ hồi còn nhỏ có lần trông thấy nàng chàng bỗng có một cảm giác muốn bảo vệ nàng mãnh liệt.
Mặc dù lúc nào nàng cũng có Tần Thiên Nhân hay Cửu Dương bên cạnh, không cần thêm người che chở, nhưng chàng vẫn muốn lo lắng chu toàn cho nàng.
Nữ thần y nhìn túi hành lí trên vai Tôn Hứa Khải, thấy chàng rời khỏi đồn Bạch Nhật vì nàng, ánh mắt u buồn:
- Tam ca à…
- Muội không cần lo - Tôn Hứa Khải ngắt lời nàng, chàng leo xuống ngựa nói - Huynh theo muội không có nghĩa là mai này bắt ép muội phải đền đáp ân tình của huynh.
Dầu cho mai này muội vẫn không chấp nhận tình cảm của huynh.
Huynh vẫn sẽ theo bảo vệ muội đến cuối cuộc đời.
Trừ phi bây giờ muội nói hận huynh, vì hôm đó đã kéo muội đi tìm nhị ca.
Còn không, hãy để huynh theo chăm sóc muội cho đến hết kiếp này, hoặc đến khi muội tìm được cho mình một người đàn ông khác rồi, tới chừng đó huynh sẽ an tâm trao muội lại cho người ta và sẽ ra đi.
Nữ thần y nghe Tôn Hứa Khải nói nàng sẽ tìm được một tình yêu mới, thấy chua xót trong lòng.
Sẽ rất lâu nàng mới có thể bình tâm lại không còn muốn khóc khi nghĩ đến Tần Thiên Nhân còn quên được chàng ư, không thể nào.
Nữ thần y dời mắt từ túi hành lí lên mặt Tôn Hứa Khải, chàng quá tốt với nàng, sẵn sàng gạt bỏ hết tất cả chỉ để theo bảo vệ một người không yêu chàng, cho đến hết kiếp này.
Lòng nữ thần y dấy lên nỗi xúc động vô bờ, chàng là người chân chất, hiền lành, tốt bụng, lại chiều chuộng nàng hết mực.
Nhưng từ nhỏ nàng chỉ xem chàng như một người anh vĩnh viễn chỉ dừng lại ở mối quan hệ đó.
Hai giọt nước mắt trào ra khóe mi nữ thần y.
Thật tình không có cách nào đáp lại tình yêu của chàng.
Hai hạt châu xuất hiện rồi lăn dài xuống mặt nữ thần y.
Hai viên đá nặng rơi xuống rồi, kéo theo những viên đá nặng khác.
Nữ thần y xúc động đến độ không nói nên lời được với Tôn Hứa Khải, cứ đứng đối diện chàng lặng lẽ rơi lệ.
Tôn Hứa Khải dùng tay áo chàng lau nước mắt cho nữ thần y, vỗ về trên vai nàng.
Nữ thần y mỉm cười.
- Muội cười là đồng ý cho huynh theo rồi phải không nào? - Tôn Hứa Khải nói.
Nữ thần y gật đầu.
Thật ra cũng tại vì chàng mà nàng phải đối diện với sự thật phũ phàng nhưng muốn giận chàng, nàng không làm được.
(còn tiếp).