Đình Vân

Chương 63: Đi Hẹn Hò






Du Thiên Lâm lập tức đứng dậy thay quần áo, đợi sau khi Thẩm Tế Nhật cũng mũ nón tươm tất, liền cùng ra ngoài cửa.
Sự phồn hoa của Nam Kinh không kém cạnh của Bắc Bình, lúc họ bước khỏi sảnh khách sạn, nhìn ra cửa thấy có một loạt xe kéo đang chờ chở khách.

Thẩm Tế Nhật ngồi tàu hỏa suốt mấy ngày, lưng khó chịu cũng bởi ngồi ì, nên muốn đi dạo nhiều một chút.

Du Thiên Lâm bèn dẫn anh đi từ đằng sau Khách sạn Hậu Cảnh theo hướng đông của đại lộ Ngân Hà, dạo một mạch ngang qua phố Lệ Cảnh, phố Tây Dương, tới khi con đường giao cắt đại lộ Trung Sơn rồi, Thẩm Tế Nhật trông thấy một đoàn tàu điện chạy đến từ phía xa xa.
Anh nhớ ra gần Học viện Thiếu niên Nam Kinh có trạm tàu điện, liền đề nghị đi bằng tàu điện.

Hiển nhiên Du Thiên Lâm chẳng có ý kiến, dắt anh chạy tới đằng trước trạm tàu điện, bắt kịp chuyến tàu ấy.
Hôm nay là thứ bảy, mỗi dịp cuối tuần luôn là thời điểm đường phố đông người qua kẻ lại nhất.

Chỗ ngồi trên tàu điện đều hết nhẵn, không ít người còn đang đứng, Du Thiên Lâm kéo anh vào trong góc, nhường anh nắm tay vịn.
Cả một tuyến tàu này đều chạy qua trục đường chính, Thẩm Tế Nhật ngắm nhìn cảnh phố xá sầm uất ngoài cửa sổ, lắng tai nghe tiếng tàu điện kêu "leng keng", tâm hồn hoàn toàn thả vào cảnh vật.

Khung cảnh đông đúc mà bình yên như thế khiến anh nhớ về thời còn là sinh viên rất nhiều năm trước, cũng thường xuyên ngồi tàu điện đi qua những ngả đường tại Nam Kinh.

Ở trong một thành phố xa lạ thể nghiệm một quãng đời hoàn toàn khác biệt, sau đó khắc ghi toàn bộ năm dài tháng rộng ấy vào lòng, đợi già rồi có thể lấy ra suy tư chiêm nghiệm.
Du Thiên Lâm chả biết anh nghĩ ngợi điều chi, nhưng nom nụ cười nhẹ nhàng kín đáo luôn thường trực bên bờ môi anh, liền hiểu anh đang phong kín một niềm vui hiếm có trong lòng.
Thành phố Nam Kinh này đối với Du Thiên Lâm mà nói không mang lại nhiều cảm xúc như đối với Thẩm Tế Nhật, song hắn vẫn biết ơn mảnh đất Nam Kinh, dẫu sao thì thành phố này đã giúp cho họ gặp nhau.

Nếu chẳng có mối duyên phận của kỳ nghỉ hè năm ấy, thì sao anh có thể thuộc về hắn như ngày hôm nay?
"Nếu huynh thích Nam Kinh như vậy, không bằng sau này chúng ta mua nhà tại đây, mỗi năm đều đến ở một khoảng thời gian nhé." Du Thiên Lâm kề sát vào tai Thẩm Tế Nhật thì thầm.
Thẩm Tế Nhật ngây ngây, khi quay đầu lại vừa đúng lúc có cơn gió lùa qua, thổi sợi tóc mai của anh tới khóe mắt, anh cảm thấy ngứa bèn đưa tay vuốt sang hai bên.

Đang định mở lời thì thấy Du Thiên Lâm cười vu vơ, ánh mắt mới nãy còn sáng sủa thoáng cái liền biến thành ám muội: "Làm sao bây giờ, đệ rất thích nhìn động tác vừa rồi của huynh, giống như có cảm giác."
"Có cảm giác gì?" Thẩm Tế Nhật chẳng hiểu hắn ám chỉ điều gì, Du Thiên Lâm bèn ghé vào tai anh một lần nữa, rì rầm một vài câu từ trẻ con không nên nghe.
Khăn quàng cổ dệt kim lồng bồng vòng trong vòng ngoài trên vai Thẩm Tế Nhật, cũng chả biết khăn quàng trắng như bông có phải là nguyên nhân hay không, lại khiến Du Thiên Lâm nhìn ra bộ dáng khuôn mặt anh từ từ đỏ hồng.
Ấy vậy mà anh chẳng giận dỗi giống mọi khi, chỉ hắng giọng, nén nỗi xao động trong tim, vờ bình thản như gió nhẹ mây trôi nhắc nhở: "Đã bảo đừng nói bậy ở ngoài đường rồi."
"Đệ đâu có nói bậy, huynh mau giúp đệ che chắn một chút, đừng để người ta trông thấy.

Với cả, đừng đỏ mặt nữa, nếu huynh còn dụ dỗ đệ như thế, thì lát nữa xuống tàu sẽ bị người khác nhận ra đấy." Du Thiên Lâm tiếp tục nói hươu nói vượn, tán phét xong thì chả quan tâm Thẩm Tế Nhật có bằng lòng hay không đã chen vào trong một tý.
Lồng ngực hắn dán vào sau lưng Thẩm Tế Nhật.

Hắn cứ đứng như vậy, theo nhịp xóc nảy bất chợt của tàu điện thoáng thúc vào người đứng đằng trước.

Thẩm Tế Nhật bị hắn trêu chọc hết sức xấu hổ, cộng thêm lo lắng bị người khác nhìn thấy, không đẩy hắn ra thật, đứng im như thế qua hai trạm tàu nữa, cuối cùng xuống tàu.

Nhưng lúc xuống tàu rồi Thẩm Tế Nhật mới ngớ người ra.

Du Thiên Lâm mặc áo khoác dạ thô dáng dài ở ngoài mà, sao có thể bị người ta phát hiện cơ chứ?
Anh nổi quạu, dẫm lên chân Du Thiên Lâm.

Có điều chân Du Thiên Lâm mang ủng quân đội cỡ lớn cứng như đanh, anh đi giày vải, dẫm xuống một cước này chả hề có lực gì, Du Thiên Lâm còn ngồi xổm xuống tính coi xem chân anh dẫm xong có đau không.
Hai người liền vừa đi vừa quạu cọ như vậy, tới khi đến trước cổng chính của Học viện thiếu niên Nam Kinh, anh đã bị Du Thiên Lâm nắm tay.
Anh không đồng ý nắm tay ở ngoài đường, Du Thiên Lâm bèn kéo tay anh đút vào túi trước áo bành tô, nói hoa mỹ là để như vậy thì sẽ không bị nhận ra.

Anh nhìn Du Thiên Lâm hết cách, tay mình bỏ trong túi áo của hắn, dáng đi kỳ lạ như thế, Du Thiên Lâm đang coi người khác đều là kẻ ngốc thật ư?
Chỉ có điều cuối cùng anh vẫn chẳng dẹp mất hứng thú của Du Thiên Lâm, bị nắm nguyên như thế bước vào cổng trường, đi về phía tòa thư viện quen thuộc ấy.
Học viện Thiếu niên Nam Kinh là cơ sở giáo dục bậc cao đẳng đại học tốt nhất Nam Kinh.

Thư viện ở đây chiếm hơn một phần ba diện tích mặt đất của ngôi trường, số lượng sách vở được lưu trữ chả thua thư viện do thành phố Nam Kinh xây dựng.

Bởi vậy tới mỗi cuối tuần chỗ này sẽ mở cửa cho cả người dân bình thường vào, tuy rằng không được phép mượn về, nhưng có thể ngồi trong tòa nhà đọc một ngày.
Vào kì nghỉ hè năm đấy, Du Thiên Lâm thường xuyên ở rịt trong tòa nhà thư viện này.

Thẩm Tế Nhật nhớ rõ mỗi lần tìm thấy hắn, hắn đều ngồi tại vị trí ngay cạnh cửa sổ, xem mấy cuốn chính trị học với khoa học kỹ thuật quân sự tổng hợp thuộc loại khó hiểu với độ tuổi ấy của hắn.

Hồi đó Du Thiên Lâm không thích nói chuyện, kể cả đối với Thẩm Tế Nhật cũng luôn luôn tỏ thái độ khó gần, ai có thể ngờ đến bây giờ lại trở thành cái tên dính người như kẹo cao su.
Thẩm Tế Nhật ngẫm ngợi chuyện cũ trong đầu, bị cái tên dính người như kẹo cao su kia kéo tuột vào cửa chính thư viện.

Chốn này cuối tuần toàn người là người, nhiều năm như vậy rồi mà khung cảnh vẫn cứ đông nghịt chen chúc hệt năm xưa.

Vốn dĩ anh đi đằng sau bước theo Du Thiên Lâm, mới lên hai bậc cầu thang, đã được Du Thiên Lâm kéo lên trước ngực.
Chênh lệch chiều cao của hai người họ không quá lớn, nhưng bờ vai của Du Thiên Lâm rộng và ngang hơn của anh, vóc người nhìn qua thì cao thẳng rắn rỏi hơn anh.

Tuy là người qua lại trên cầu thang này rất nhiều, nhưng mà chả cần che chở anh như thế.

Còn chưa đợi anh đưa ra ý kiến ý cò, Du Thiên Lâm đã thủ thỉ bên tai anh: "Huynh vừa mới nói muốn thay đổi vì đệ, đệ cũng chưa từng đả động chuyện phân biệt, cứ theo ý đệ đi.

Bằng không lúc nào đệ cũng chẳng có cảm giác chúng ta đã ở bên nhau, cũng chẳng có cảm giác huynh đã là người của đệ."
Dứt lời, thơm một cái lên gần tóc mai anh.

Thẩm Tế Nhật dáo dác ngó mọi người xung quanh, cũng may người ở nơi này rất đông, tuyệt nhiên không có ai lại đi thắc mắc người khác đang làm cái gì.


Anh liếc trở về phía Du Thiên Lâm đành chịu, trông thấy cặp mắt tràn đầy thiết tha nồng nàn, là biết chả có cách nào khước từ, buộc phải nghe theo.
Du Thiên Lâm lại cười lộ hàm răng trắng một lần nữa, che chắn cho anh ở trong lòng, đi đến cửa phòng mượn đọc ngày thứ bảy.
Sách báo được sắp xếp tại nơi này chính là loại hồi xưa Du Thiên Lâm thích xem nhất - chính trị và kỹ thuật quân sự, còn có một số ít thơ từ ca phú.

Hai người họ bước thẳng vào trong, nhưng không tìm sách, mà hiểu lòng nhau chẳng cần phải nói thành lời cùng nhìn về vị trí cạnh cửa sổ ấy.
Quả nhiên, đã có người ngồi ở chỗ đó từ lâu.
Là hai sinh viên nữ đeo kính, cắt kiểu đầu học trò, dựa trên độ tuổi có vẻ là sinh viên của Học viện Thiếu niên.
Thẩm Tế Nhật ngó quanh quất, buông câu: "Không có chỗ ngồi rồi."
Du Thiên Lâm nhíu mày trước mặt anh: "Có chồng ở đây sẽ không để em phải đứng."
Thẩm Tế Nhật đã miễn dịch đối với hành động suốt ngày tự xưng là chồng từ lẩu từ lâu, hiện giờ cũng chả phân bua với hắn, dòm hắn đến bên cạnh hai cô gái kia, khom lưng chẳng biết thuyết phục mấy cô bé bằng điều gì đấy.

Cô gái bên phải vùi đầu vào hàng trăm hàng nghìn cuốn tiểu thuyết không thèm quan tâm tới hắn, ngược lại cô gái bên trái liếc hắn vài lần, nét mặt cô cũng hơi ngượng ngùng, song bất kể Du Thiên Lâm lấy lý như thế nào, cô gái ấy đều lắc đầu thẳng thừng tỏ vẻ áy náy.
Du Thiên Lâm ngẩng đầu lên, đang tính trở lại bên kia với Thẩm Tế Nhật, thì trông thấy Thẩm Tế Nhật ngóng từ xa tựa như xem hắn diễn trò, tức khắc cảm thấy hình tượng thể diện rớt cái bịch.
Hắn tạo khẩu hình bảo Thẩm Tế Nhật chờ ở đây, xoay người chạy ra ngoài.

Thẩm Tế Nhật cầm một quyển tạp chí trên giá sách gần nhất lần giở đọc, mới lật được hai trang đã thấy Du Thiên Lâm chạy về, cầm hai cốc đồ uống nóng trong tay, lập tức đi đến bên cạnh hai cô gái đó, đặt cốc lên bàn.
Hắn lại trao đổi hai câu với cô gái bên trái kia, chỉ về đằng Thẩm Tế Nhật một tẹo.

Cô gái ấy quay lại nhìn, cân nhắc chốc lát bèn gật đầu, còn kéo tay cô bạn đồng môn rỉ tai một hồi, cô bạn nọ đành phải theo cô miễn cưỡng cùng rời đi.
Du Thiên Lâm nói cảm ơn, vội vàng vẫy tay về phía anh.

Anh qua đó, ngồi bên cạnh Du Thiên Lâm, tò mò hỏi: "Đệ chỉ dùng hai cốc đồ uống nóng đã lừa được người ta đi rồi á?"
Du Thiên Lâm không hợp ý trả lời: "Sao có thể gọi là lừa chứ? Đấy là sức hấp dẫn của chồng em."
Thẩm Tế Nhật mở sách ra đọc tiếp, đồng thời cười nhếch mép vuốt cái mũi đang hếch lên trời của hắn: "Về khoản hấp dẫn này, coi bộ còn chẳng hữu dụng bằng hai cốc đồ uống nóng."
Xem chừng anh chả chừa mặt mũi cho mình, Du Thiên Lâm ngưa ngứa răng, dòm anh liến thoắng: "Đệ kể với huynh nè, lí do mấy cô bé chịu đi khỏi, đúng thực không phải là nhờ hai cốc đồ uống nóng kia.

Ban nãy huynh cũng thấy rồi mà, sau khi nhìn về phía huynh cô bé đó mới đồng ý."
Ánh mắt của Thẩm Tế Nhật dừng trên trang sách như cũ, anh buột miệng vặn lại: "Nói như vậy tức là nhờ sức hấp dẫn của huynh phỏng?"
"Chà chà, đây ắt hẳn là nhờ huynh." Du Thiên Lâm rộng lượng thừa nhận, chống thái dương bằng một tay ngắm anh: "Đệ kể với cô bé đó.

Người yêu của đệ vận động quá mức hai ngày nay, eo lưng không ổn lắm, không thể đứng lâu."
Thẩm Tế Nhật giật mình ngạc nhiên, thoạt đầu còn chưa có phản ứng, cuối cùng nom vẻ mặt bày trò Du Thiên Lâm, đột nhiên hiểu ra vấn đề, đá một cước từ dưới bàn sang.
Hai người họ ngồi ở trong này hơn nửa tiếng.

Chẳng phải vì hàng trăm hàng nghìn tiểu thuyết, chỉ là nếm lại đôi chút phong vị của quãng thời gian năm ấy, cũng không có ý chiếm chỗ.

Sau khi ra khỏi thư viện, Thẩm Tế Nhật lại nhớ ra lần trước tới Học viện Thiếu niên đã định đi thăm thầy cô, có điều khi đấy trúng lúc thầy bận họp ở ngoài trường không gặp được.

Du Thiên Lâm liền theo anh tản bộ quanh ký túc xá một lượt, cùng hỏi thăm thầy chủ nhiệm lớp của Thẩm Tế Nhật.
Đến khi rời khỏi trường, đã là sẩm tối.
Mặc dù đột ngột quyết định trở về mái trường này một chuyến, song cũng coi như là đã bù đắp nỗi tiếc nuối của lần tới Nam Kinh trước.

Tâm trạng của Thẩm Tế Nhật cực kỳ tốt, anh dẫn Du Thiên Lâm đi ăn một bàn tiệc toàn cua.

Đến lúc ăn xong bước ra, hai người đều no nê quá xá.
Hai người họ tiếp tục ngồi tàu điện quay lại đại lộ Trung Sơn, bách bộ một đường thẳng theo con phố thuộc khu buôn bán nhộn nhịp đông vui mà về.

Từ sau khi tiếp quản việc làm ăn trong nhà, Thẩm Tế Nhật chưa từng có một ngày nhàn tản.

Có thể dứt ra đi đây đi đó, dạo chơi du lãm ở trong thành phố anh hoài niệm nhất, kế bên còn một người anh yêu theo chân.
Du Thiên Lâm vẫn luôn nắm tay anh, giấu trong túi áo bành tô.

Chỉ là còn không yên phận hơn ban ngày, lén lút khều lòng bàn tay anh bằng đầu ngón tay bất cứ lúc nào.
Như vậy ngứa lắm, anh thử rút tay mấy lần vẫn chẳng thành.

Được cái Du Thiên Lâm cũng không quấy anh liên tục, tới khi dạo bộ ngang qua một cửa hàng dệt kim, Thẩm Tế Nhật ngừng lại.
Anh liếc mắt liền vừa ý một chiếc khăn quàng cổ đen tuyền được treo chính giữa nhất, kéo Du Thiên Lâm vào, bảo ông chủ tháo xuống xem xem.

Du Thiên Lâm tưởng rằng anh muốn mua cho bản thân anh dùng, bèn nhận xét anh mang màu đen nhìn không đẹp, vẫn nên chọn màu trắng đi.

Rốt cuộc anh nhận lấy chiếc khăn, rồi kêu Du Thiên Lâm cúi đầu, quàng khăn lên cổ Du Thiên Lâm.

Du Thiên Lâm lóng ngóng sường sượng, Thẩm Tế Nhật thắt một nút đơn, sửa lại ngay ngắn cho hắn sau đó xoay gương sang chỗ hắn.

Ông chủ cửa hàng nhanh nhảu khen Du Thiên Lâm tuấn tú lịch sự, đeo khăn quàng cổ này đẹp mắt.

Thẩm Tế Nhật cũng cảm thấy ưng bụng, nhưng coi vẻ Du Thiên Lâm nhìn đăm đăm vào gương hồi lâu mà chả suy chuyển, liền hỏi có phải hắn không thích nó hay không?
Chả phải hắn không thích đâu, hắn chỉ không ngờ Thẩm Tế Nhật lại tự dưng mua quà cho mình, vẫn chưa biết nên bông đùa câu gì hay hay.
Xưa giờ lúc hai người ở bên nhau, chẳng phải loanh quanh trong nhà hắn thì là ra ngoài ăn bữa cơm, ngay cả cơ hội đi dạo phố cũng không có, càng khỏi phải bàn đến việc mua vài ba thứ đồ nọ kia.
Du Thiên Lâm vui thiệt là vui, chỉ bực chả thể ôm hôn Thẩm Tế Nhật một hồi ngay bây giờ.

Thế nhưng hiện tại đang ở ngoài, nếu hắn dám làm thế thật, nhất định Thẩm Tế Nhật sẽ giận lẫy.

Hắn chỉ có thể kiềm chế cảm xúc, nói rất thích, muốn có chiếc này luôn.
Thẩm Tế Nhật trả tiền xong xuôi, quay về cùng hắn.

Mới đi được dăm bước Du Thiên Lâm đã ngó xung quanh khắp lượt, tự nhiên kéo anh vào hẻm nhỏ phía trước mặt.
Đó là một con hẻm nối thông trong khu dân cư, buổi tối chẳng có đèn đường, trông tù mù nhập nhoạng.


Thẩm Tế Nhật bị hắn kéo vào trỏng, đang tính hỏi hắn định làm gì thì thấy hắn quay lưng chắn ánh đèn đầu hẻm, nâng mặt mình hôn ngấu nghiến.
Thẩm Tế Nhật muốn đẩy ra tức thì, thoạt tiên Du Thiên Lâm nhả đôi môi anh, vừa thở vừa nói: "Ở chỗ này sẽ không bị ai nhìn thấy." rồi lại lao vào hôn.
Anh được Du Thiên Lâm ôm siết vào ngực, cách không xa đằng sau lưng Du Thiên Lâm chính là đại lộ Trung Sơn tấp nập, đằng sau anh lại tối đen tĩnh lặng.

Ở giữa quang cảnh đầy tương phản, vồ vập chìm đắm trong chuyện người qua đường chẳng trông thấy như thế, trái tim dễ xiêu lòng của anh đã nằm ngoài vòng kiềm tỏa.

Bàn tay chống lên ngực Du Thiên Lâm toan đẩy, rồi dần dần mất sức bấu víu tà áo dạ.

Đến cuối cùng tâm trí thâu đầy dáng hình người trước mặt, và cả những động thái trêu chọc không ngớt trong miệng anh của người này, trọn vẹn, duy nhất, của anh.
Tiếng nói lẫn tiếng cười lao xao nẻo xa xăm vọng tới.

Anh nghe những người ấy đang bàn tán gì đó không rõ ràng lắm, nhưng bản thân chả có ý định cố nghe cho rõ.

Anh ôm choàng lấy cổ Du Thiên Lâm, nơi chạm vào chẳng hề trống trải, mà quàng chiếc khăn do anh mua kia.

Anh nhắm hai mắt, cuối cùng biến bị động thành chủ động, đẩy Du Thiên Lâm dựa lên bức tường, hôn vồn vã đáp lại.
Đến giây phút hai người tách ra, đôi bên đều mang dáng điệu đỏ bừng mặt, vẫn chưa thỏa niềm yêu.

Du Thiên Lâm ôm anh vào lòng, cười hì hì bên tai đùa: "Nãy hôn ác liệt như vậy, còn tưởng là huynh muốn xơi tái đệ luôn."
Thẩm Tế Nhật vòng tay ôm eo Du Thiên Lâm, đối đáp chả chịu yếu thế: "Huynh vốn là như thế, chẳng qua chưa có cơ hội thôi."
Du Thiên Lâm buông anh ra, nắm cằm anh nhướn mày: "Được ba phút, làm sao em xơi nổi chồng?"
Thẩm Tế Nhật lườm lườm hắn cọc: "Đừng tưởng huynh không lật kèo nổi đệ thiệt.

Đệ coi kỹ thời gian rồi chắc?"
Du Thiên Lâm cười càng đắc chí: "Chồng em là người từng ở trong trường quân sự, đương nhiên làm được chút tính nhẩm ấy."
"Làm cái việc này với ta mà đệ còn có đầu óc thảnh thơi tính nhẩm, xem ra là ta chưa đủ quyến rũ với đệ rồi." Thẩm Tế Nhật giả điệu bộ bỗng dưng tỉnh ngộ, than bõ mồm thì đủn Du Thiên Lâm ra ngúng nguẩy bỏ đi.

Kết quả lại bị Du Thiên Lâm chặn về tường: "Ơ kìa đệ sai rồi đệ sai rồi, đừng giận ha, đệ nói bừa đấy.

Vừa nãy dáng huynh quyến rũ vậy, đầu óc đệ chỉ toàn là huynh thôi, sao còn có khả năng nghĩ sang chuyện khác chứ."
Du Thiên Lâm xin tha vứt mợ nó mặt mũi, còn thừa cơ ăn của anh một miệng đậu hủ nữa.

Thẩm Tế Nhật liếc xéo hắn, nhưng cũng chả hờn dỗi thật.

Dù sao thì cái miệng này của Du Thiên Lâm vẫn toàn thiếu đánh, chung sống với nhau lâu anh cũng thành quen rồi.
"Vân Thâm, huynh muốn mua khăn quàng cổ cho đệ làm gì?" Du Thiên Lâm ôm anh, chuyển chủ đề về câu chuyện nghiêm túc.
Thẩm Tế Nhật nom cổ hắn, vuốt phẳng phiu khăn quàng xô lệch do cọ xát trong khi hôn môi, lúc này mới nói nhỏ: "Chưa bao giờ thấy đệ choàng gì, giờ trời lạnh rồi, vẫn nên quàng vào giữ ấm một chút đi."
Du Thiên Lâm nhìn chăm chú gương mặt anh, mãi tới khi anh lại mất tự nhiên, quay đầu đi mới ghẹo: "Huynh có biết dáng vẻ vừa rồi của huynh còn đẹp hơn ba phút hồi nãy không, quả là xứng danh vợ hiền."
Thẩm Tế Nhật nghe dứt thì nghiêm mặt hẳn, véo tai hắn mắng: "Vẫn chưa chừa hả?"
Du Thiên Lâm kêu "Au" vô cùng bi thương, lại bắt đầu cầu xin tha thứ tí ta tí tởn.