Tôi rụt cổ lại vì sợ hãi.
Mặt anh tối sầm, bỏ lại đồ đạc rồi nhẹ nhàng đóng cửa.
"Ông xã." Tôi vội chạy tới.
Cánh cửa đã bị khóa, tôi chỉ có thể nhìn thấy anh quay lưng qua mắt mèo.
Hai tang thi lao tới.
Anh cầm rìu lên, hung bạo chém xuống từng nhát.
"Ông xã, em nhớ anh."
Tôi mím chặt môi, chóp mũi chua xót, nước mắt lăn dài trên má.
Anh cứng đờ, vẫn không chịu quay đầu lại, chỉ nắm chặt rìu.
Anh vẫn không muốn gặp tôi.
Tôi đoán anh sợ bản thân mất kiểm soát, sẽ hại tôi.
Bên ngoài hiện là thế giới của những kẻ ăn thịt người.
Mấy ngày đầu, tôi có thể nghe thấy tiếng la hét thất thanh.
Nhưng hiện tại, tiếng của con người hầu như đã không còn nữa.
Chỉ có tiếng gầm gừ trầm thấp của lũ tang thi và tiếng nghiến răng nghiến lợi của những chiếc răng đang nhe ra.
Điện đã cúp từ lâu.
Đến ngày thứ tám, ngay cả vòi nước cũng không còn nữa.
Mạc Ngôn mang đồ vào nhà.
Phòng khách chất đầy đủ loại thực phẩm và vật dụng.
Anh vẫn đứng ở cửa.
Tang thi đến đều bị anh xử lý, đã không còn tang thi xông tới nhưng bầu không khí lại yên tĩnh đến mức đáng sợ.
"Ông xã, hết pin rồi. Mà thịt anh mang về bốc mùi kinh quá."
Tôi nằm ở sô pha nói chuyện phiếm với anh.
Mạc Ngôn không quay đầu, cũng không đáp lại. Từ khi biến thành tang thi, anh không hề nói chuyện, lẽ ra anh đã mất đi khả năng ngôn ngữ nhưng tôi biết anh vẫn hiểu tôi nói gì.
Đến ngày thứ mười lăm của tận thế.
Tang thi trong khu chung cư đã bị Mạc Ngôn giải quyết hết, ngay cả xác chết và những cái đầu nổ tung dưới đất cũng không còn nữa.
Anh vẫn không chịu gặp tôi, nhưng mỗi ngày anh đều lén lút đưa đồ vào nhà.
Sao tôi có thể để anh mãi như vậy?
Tang thi đã biến mất, chẳng lẽ chúng tôi không thể có một cuộc sống bình thường sao?
Sáng hôm nay, tôi nấp sau cánh cửa, nhìn nắm cửa cuối cùng cũng nhẹ nhàng xoay.
Bàn tay khô héo của anh thò vào trong.
Tôi lập tức chộp lấy: "Ha ha, xem đi, lần này em bắt được anh rồi."