Nhưng cơn đau dần biến mất, Điền Minh kinh ngạc phát hiện chính anh trai muốn rút lui.
Anh vẫn không muốn tổn thương tôi, người anh trai đáng thương kia của tôi đúng là tốt bụng một cách ngu ngốc.
"Anh Lâm Việt, em mặc kệ, em phải giúp anh sống lại. Bây giờ em sẽ trực tiếp kéo hắn ra, như vậy anh có thể thuận lợi tiến vào."
"Đừng ầm ĩ nữa." Tôi thở dài, "Tự tôi đi, tôi trả lại cái mạng này cho anh ấy."
Điền Mịch mở to hai mắt, không tin tôi: "Anh định giở trò gì?"'
"Tôi đúng là đã từng muốn có cuộc sống của anh ấy, nhưng khi có được, tôi hình như không hề vui vẻ. Chẳng có ý nghĩa gì cả, dù gì cũng không ai mong Lâm Trữ sống, tôi trả mạng lại cho anh ấy là được."
Điền Mịch vẫn đề phòng nhìn tôi, nhưng tôi mặc kệ cô ấy, nhắm mắt lại, Lâm Việt được thuận lợi hút vào.
Lâm Việt cuối cùng vẫn là Lâm Việt.