Dinh Thự Rubik

Chương 71: 5.7




Đầu óc tôi trống rỗng, mà Điền Mịch lúc này lại lộ vẻ hoảng sợ. Tôi quay đầu, liền thấy đèn pha chói mắt, một chiếc ô tô đang lao về phía chúng tôi với tốc độ kinh khủng. Tôi híp mắt, chỉ kịp thấy biển số xe.

Giây tiếp theo, có tiếng nổ lớn cùng cơn đau dữ dội, cả chiếc xe quay cuồng, Điền Mịch lao tới ôm chặt lấy tôi.

Cơ thể đau đớn như bị xé toạc, tôi cố gắng mở mắt, nhìn thấy chiếc xe biến dạng ở gần đó, rất quen vì đó là xe của tôi, không lâu sau, em trai lái nó đi.

Đó là chiếc xe em trai lái đưa Đại Đầu đi, rốt cuộc là vì Đại Đầu đột nhiên tỉnh dậy chống chế giật vô lăng muốn giết tôi hay người giết tôi là em trai như Điền Mịch nói?

Không thể, Điền Mịch chỉ là một cô gái tôi không hề quen biết, có liên quan tới cái chết của tôi hay không còn chưa rõ, tôi sao có thể vì lời nói một bên của cô ta mà nghi ngờ em trai trưởng thành cùng tôi?

Nó không có lý do giết tôi.

Nhưng nếu hung thủ là Đại Đầu, nguyên nhân của cậu ta là gì? Chúng tôi rõ ràng thân như anh em mà?

Sau khi tỉnh dậy, em trai ủ rũ giải thích.

"Anh, xin lỗi, em không cản được anh Đại Đầu, trên đường em đưa anh ấy về thì anh ấy bỗng nhiên tỉnh, từ phía sau khống chế em, đánh em bất tỉnh nhân sự, lúc em tỉnh lại thì đã muộn rồi."

Nó nói người lái xe đâm chết tôi là Đại Đầu.

Tôi rất muốn tin em trai, nhưng nghi điểm vẫn còn ở đó, không khỏi sẽ có khúc mắc, bản thân thật sự rất sợ.


Bởi vì quá trùng hợp, hình như mỗi lần tôi chết đều có sự bất cẩn của nó.

"Anh, đừng buồn, ăn chút gì đi." Nó bưng tô mì nóng hổi tới.

Tôi thất thần cầm lấy, sau đó bất cẩn làm đổ lên người nó.

"Xin lỗi, không sao chứ?"

"Không sao đâu anh." Nó vội c.ởi quần áo, chạy vào nhà vệ sinh.

Tôi nhìn bóng lưng nó mà như rơi vào vực thẳm.

Trên mắt cá chân nó có hình xăm đám mây cát tường y hệt hình xăm năm đó tôi vẽ cho Đại Đầu, vị trí cũng tương đồng.

Sao có thể? Trên người em trai tôi căn bản không có!

Tôi nhìn chằm chằm lưng nó, vết bớt trên lưng nó đã biến mất.

Đây không phải em trai tôi! Hắn không có vết bớt như em trai tôi, nhưng hắn lại có hình xăm của kẻ sát nhân mà tôi nhìn thấy.

Bởi vậy, hình xăm chưa chắc là của Đại Đầu mà có thể là của hắn, kẻ đóng giả em trai tôi!


Hắn đang tắm còn tôi thì ở bên ngoài, cảm thấy sợ hãi chưa từng có.

Bên cạnh tôi không còn ai để tin tưởng, sao tôi có thể thoát khỏi cái thế giới kỳ lạ này đâu?

Đâu là em trai tôi? Nó không bước vào thế giới này hoặc là đã bị người ta thay thế, vậy kẻ giả mạo em trai tôi là ai?

Tôi chỉ là một người bình thường, sao hắn lại đối xử với tôi như vậy?

Tôi nằm trên giường nhìn lại hai mươi năm cuộc đời của mình, kính già yêu trẻ, đối xử tử tế với người khác, đã phật lòng họ bao giờ chưa.

Tôi không có nhiều thời gian, Lâm Trữ tắm rửa xong bước ra, kéo tôi đi ăn.

Tôi không thể để hắn biết tôi đã biết mọi việc, vẫn tiếp tục giả vờ.

Tôi gặp lại Điền Mịch, cô ấy nghiêng người ngả vào lòng tôi.

"Anh trai, anh vẫn chưa tin sao? Em trai của anh không phải người tốt."

"Tôi đã chết thế nào? Ở thế giới thật đấy!"

"Bị đám xã hội đen đánh chết ở một con hẻm nhỏ, sau khi chúng bị bắt thì lại nói rằng nhận lầm người." Điền Mịch tức giận nói, "Lời giải thích này anh cũng tin hả? Trùng hợp nhận sai người, hơn nữa tên đó đến thế giới này để không cho anh cơ hội sống lại, rõ ràng là có tính toán từ trước."

"Cô có thể giúp tôi sao?" Tôi nhìn Điền Mịch, trịnh trọng hỏi.

"Đương nhiên, anh trai, lần này tôi tới để bảo ơn của anh."

Nửa tiếng sau, tôi gọi Đại Đầu vào toilet, nói những lời tương tự.