Dinh Thự Rubik

Chương 65: Cuốn Sổ Đen Tử Thần - 5.1




Tên Hán Việt: Tử vong hắc bì thư/  死亡黑皮书

Edit: Ndmot99 🐬🐬🐬

Độ dài: 14 chương

Văn án:

Tôi thấy trong cuốn nhật ký của em trai mình đã chết sáu lần, cứu được ba lần.

Ban đêm, tôi chết trên giường một phú bàn, trên nhật ký lại có thêm một nét mực.

___

Khoảnh khắc bị chặt đầu, tôi không bất tỉnh ngay, vẫn còn cảm giác đau đớn, mắt đỏ ngầu vì máu bắn r4, đầu lăn xuống giường.

Trong tiềm thức tôi muốn che miệng vết thương lại, nhưng cơ thể tôi đã ngã khỏi giường, không có cách nào nhận được chỉ dẫn từ não bộ.


Tôi sắp chết rồi...

Ánh đèn chói mắt, tôi liều mạng muốn xem ai đã giết mình nhưng chỉ có thể thấy một đôi giày cao gót màu đỏ đứng trong vũng máu.

Tôi bừng tỉnh trong sự hỗn loạn, mở mắt ra, lập tức đưa tay sờ cổ, nó vẫn còn đó, không có máu, trong gương tôi vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi không chết!

Mơ sao? Chưa kịp thoát khỏi nỗi sợ và cảm thấy may mắn, tôi vô tình làm đổ ngăn kéo.

Nhật ký của em trai rơi ra, tôi mới nhìn lướt qua, hơi thở chợt ngừng lại, nhiệt độ trong cơ thể như hạ xuống một nửa.

Tôi run rẩy nhặt lên, thấy trên đó có một đoạn mới viết về cái chết của mình: "Bị chặt đầu, tại biệt thự của Tần Duyệt Duyệt ở ngoại ô phía tây, thời điểm tử vong 10:10."

Sống lưng ớn lạnh, cả người tôi nổi đầy da gà, đây rõ ràng là phương thức và địa điểm tử hình mà tôi vừa thấy trong mơ, hơn nữa nhiều chi tiết về hiện trường thậm chí cũng được viết trong đó.

Chữ viết của em trai như chó cắn, có những dòng chứa đầy sát khí: Anh trai tôi bị xe cán, bị đá đè chết, bị phanh thây...


Tôi đã đọc cuốn nhật ký này mấy tiếng trước khi mình bị giết.

Khi đó tôi chẳng nói được gì, thằng nhóc này chắc là coi phim nhiều quá, tự mình nhập vai vào các nhân vật, viết lung tung...

Còn chưa xem hết, tôi thấy nó hốt hoảng đứng ở cửa phòng nhìn chằm chằm cuốn nhật ký trên tay tôi.

Tôi đi về phía nó, nó giật mình, chạy trốn giống con thỏ sợ hãi như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó hết sức đáng sợ.

Dù thỉnh thoảng cũng có lúc em trai nghịch ngợm, tôi sẽ đánh nó tới mức kêu cha gọi mẹ nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy nó nhìn tôi với ánh mắt "sợ hãi" như vậy.

Khi tôi đuổi theo, em trai đã không thấy đâu.

Mấy tiếng sau, tôi chết trên giường một phú bà, cách thức chết được ghi lại rành mạch trong nhật ký của nó.

Bởi vậy những cái chết được ghi trước đó rốt cuộc là phỏng đoán vô nghĩa hay chúng thật sự đã xảy ra với tôi?

Như một bản ghi chép, cũng như bản thiết lập cái chết cho tôi.

Tôi cầm cuốn nhật kỳ nóng hổi mà không dám nghĩ nữa, đáng sợ quá, chẳng lẽ tôi còn nằm mơ?

"Anh!" Cửa mở, em trai chưa bao giờ biết mở cửa hấp tấp xông vào, hỏi: "Anh xem nhật ký của em chưa?"