Dinh Thự Rubik

Chương 51: 4.4




Căn nhà thuê cũ có một phòng hai gian, góc nào cũng chất đầy đồ đạc.

Ngoài cửa sổ chỉ có thể thấy bức tường bẩn thỉu, dù ánh nắng có mãnh liệt thế nào cũng không thể chiếu vào.

Mẹ tôi thời trẻ đang bận rộn dưới bếp, thông gió không tốt, khói dầu mỡ bay khắp phòng.

Tôi đứng ở phòng khách quan sát, không dám tới gần hay nói gì, bản thân còn chìm trong khiếp sợ.

Trước mười sáu tuổi, gia đình ba người chúng tôi sống ở đây.

Bố tôi đi làm bên ngoài, mẹ làm vài công việc bán thời gian, nhân tiện chăm lo cuộc sống hằng ngày của tôi.

Khi ấy mỗi lần cãi vã, mẹ tôi chỉ ôm tôi khóc thảm thiết, sau khi khi bố trút hết uất ức ở ngoài đường xong đến lượt bà trút giận lên người tôi.

Đây là vòng tuần hoàn, chưa từng thay đổi.

"Sao chúng chỉ bắt nạt mày mà không bắt nạt người khác, mày có bao giờ nghĩ rằng đó là vấn đề của mày không?" Mẹ tôi đột nhiên quay lại, mắng tôi.

Tôi sửng sốt, vội chạy đi xem thời gian hiển thị trên điện thoại bàn.

Hiện tại là ngày 19 tháng 5 năm 2017.


Chàng trai kia nói tôi sẽ xuyên không tới bất kỳ ba mốc thời gian mà mẹ có ý định tự tử, mà tình cờ là năm nay cũng là thời gian tôi hay có suy nghĩ kết liễu cuộc đời.

Nhất là hôm nay.

Tôi nhớ vào hôm đó, tôi lại bị bạn cùng lớp bắt nạt, chúng đè tôi ra trước bồn cầu trong WC để nhìn phân.

Còn mắng tôi chính là thể loại ấy.

Chờ chúng hả hê chịu thả mình ra, tôi khóc lóc chạy về nhà, lại thấy bố mẹ cãi nhau, làm ầm cả lên.

Tôi thậm chí không tìm được cơ hội để nói chuyện, chỉ biết trốn trong phòng, cắn cánh tay, dùng đau đớn để trút hết cơn giận.

Đến khi tôi trở ra, căn nhà im lặng đến đáng sợ, không thấy bố đâu cả.

Một mình mẹ dọn dẹp mớ bừa bãi, hai mắt sưng đỏ: "Mày thấy bố mày nổi điên cũng không biết khuyên, đợi đến ngày ông ta đánh chết tao mày mới vui đúng không?"

Rồi bà ta lại bắt đầu mắng tôi cứ như tất cả bất hạnh trong đời bà ta đều do tôi gây ra.

Khi tôi khóc lóc kể mình bị bắt nạt để đổi lấy vài câu an ủi hay đồng tình, bà ta đột nhiên im lặng, vùi đầu dọn dẹp, tập trung đến mức như thể không nhìn thấy tôi.

Đám bạn cùng lớp hay bắt nạt tôi đều là con nhà giàu nên rất được thầy cô che chở.

Trước đây tôi phản ánh với giáo viên, không có gì thay đổi.

Có một lần tôi thật sự không chịu nổi, cầu cứu mẹ.

Bà ta lại bảo tôi phải hòa thuận với bạn bè cùng lớp, đừng tự tách biệt, đừng sợ bị khinh thường, bạn bè tốt phải biết tha thứ cho nhau.

Tôi không biết bà ta cân nhắc thế nào mới ra được đạo lý này.

Tôi đã thử, kết quả chỉ nhận lại nhiều chế nhạo và lăng mạ hơn.

Có đứa mắng thẳng trước mặt tôi: "Đồ ch* đ*, mặt dày."


"Con đã nghe lời mẹ, sao người ta vẫn không chịu tha cho con, chẳng lẽ số phận của con là bị khinh thường sao?" Trải qua khoảng thời gian im lặng khó khăn, tôi không có bản lĩnh chờ bà cho tôi đáp án, chỉ có thể hỏi.

Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi: "Sao chúng chỉ bắt nạt mày mà không bắt nạt người khác, mày có bao giờ nghĩ rằng đó là vấn đề của mày không?"

Những câu tương tự bà ta đã nói rất nhiều lần.

Mỗi lần đều như con dao đâm vào thịt, vặn xoắn liên tục.

Nhưng lần này cú đâm sâu hơn, lực xoắn mạnh hơn.

Tôi gần như ước mình có thể trả lại cái mạng này cho bà ta.

"Có một người mẹ như bà mới là vấn đề lớn nhất của cuộc đời tôi đấy."

Nghiến răng nghiến lợi xong, tôi trốn vào phòng, rạch hàng chục vết thương trên cánh tay.

Nếu không làm thế, tôi thật sự không thể bình tĩnh lại.

Đến tận bây giờ tôi vẫn không thể hiểu tại sao người mẹ mà tôi ghét nhất lại là người tôi vướng bận nhất khi muốn kết thúc sinh mệnh.

Và hiện tại, vì một tia hy vọng, tôi thậm chí đánh đổi bằng tất cả vận may của mình.

Tình thân, rõ ràng tôi đã không còn hy vọng rồi sao?

"Nói đi, mày câm điếc hả? Tao nhìn cái mặt này của mày liền muốn tát mày hai cái huống chi là người khác, đáng đánh."


Mẹ tôi thời trẻ thấy tôi không trả lời, càng dùng lời cay nghiệt k1ch thích tôi.

Tôi đã quá rõ tâm lý của bà ta, nói năng không biết suy nghĩ chỉ để hả giận.

Tại sao tôi lại hiểu?

Bởi vì tôi cũng là một người như vậy.

Tổn thương người khác, bản thân sẽ không còn trông đáng thương.

"Không muốn nấu cơm thì ăn mì gói, không ai quy định phụ nữ phải lo cơm nước cho gia đình sau khi cãi vã vả."

Tôi xoay người giấu đi khuôn mặt đầy nước mắt, ra vẻ bình thản về phòng.

Tất cả uất ức đều do mẹ tôi tự chuốc lấy, nếu bà đã không còn quá nhiều tình cảm với gia đình, không có tình thương với người thân, ai có thể ép bà thỏa hiệp hết lần này đến lần khác.

Mà vừa khéo, những người đó cũng nhìn thấu điểm này, cho nên càng áp bức bà mà không kiêng nể.

Tôi cũng nằm trong số đó.