Dinh Thự Rubik

Chương 37: 3.9




Sau khi trở về, tôi giữ im lặng việc mình đến núi An Nguyên.

Tôi dồn hết sức cho hoạt động của lớp mà mình tổ chức vào chủ nhật, cũng là cách thư giãn tạm thời, kẻo cái vòng luẩn quẩn này sẽ khiến tôi mệt chết mất.

Đây là một sự kiện chia sẻ sách, tổ chức không khó.

Công việc chuẩn bị đã xong, chỉ cần không có gì bất ngờ thì sẽ không sao.

Kết quả là định luật Murphy (*) lại phát huy tác dụng.

(*) Định luật Murphy: hiểu nôm na là trong cái rủi có cái xui.

Đến lượt Hướng Vãn chia sẻ, lần thứ hai MC mời, cô ấy mới nhận ra, bước lên sân khấu.

Tôi ngồi ở hàng sau, từ xa thấy dáng đi của Hướng Vãn không đúng lắm.

Tôi định đứng lên để nhìn cho rõ thì nghe người ngồi phía trước hét lên.

Hướng Vãn đang đứng trên sân khấu bỗng ngất xỉu.

Khi Hướng Vãn tỉnh dậy trong phòng y tế, Mạnh Du, Hi Vũ và tôi đều ở bên giường.

"Tớ bị sao vậy..." Hướng Vãn ngồi dậy, gõ đầu.


"Bác sĩ nói cậu bị hạ đường huyết. Đừng có đập đầu nữa, lúc cậu ngất đầu cậu đã đập xuống bàn, may mà có người đỡ, chắc không nghiêm trọng đâu." Tôi giữ cô ấy lại.

"Câu chúc ngủ ngon của anh là sự thương hại trong tiềm thức (*)..." Di động của Hướng Vãn đổ chuông.

(*) Trích từ lời bài hát Mây khói hóa mưa (云烟成雨) 

ID người gọi: Con ma đáng yêu.

Hướng Vãn ngước mắt nhìn tôi rồi mới cúi đầu trượt màn hình nghe máy, mở loa ngoài.

"Vãn Vãn, là anh đây. Sự kiện em tham gia xong chưa?" Đầu bên kia truyền tới giọng của An Viễn Ý.

"À vâng... Xong rồi." Hướng Vãn suy nghĩ một lát mới trả lời.

"Vậy thì tốt. Sắp hết cuối tuần rồi, nhưng em vẫn chưa chốt thời gian đi chơi với anh đấy."

"À... Em hơi bận, hay là chúng ta không đi nữa được không?" Hướng Vãn căng thẳng.

"Vãn Vãn, em bị cảm à? Sao nghe giọng khàn thế?" Tất cả những gì An Viễn Ý nói đều hợp với thân phận bạn trai của Hướng Vãn, nếu không phải từng bị giết, e rằng tôi cũng không tin anh ta chính là "ma quỷ".

"Thế à? Đúng là em thấy không khỏe lắm..."

"Sao lại bị bệnh? Có phải quá mệt không?" Bên phía An Viễn Ý có tiếng sột soạt, "Anh đến thăm em được không?"

"Không, không cần..." Hướng Vãn nắm lấy góc áo, "Không sao đâu, chỉ là quên ăn sáng mà thôi... Anh không cần tới đây, hơn nữa trường học cũng không cho người ngoài vào."

Đầu bên kia im lặng một lúc.

"Được rồi." Giọng của An Viễn Ý trở nên mất mát nhưng vẫn dịu dàng như lúc đầu, "Thế em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh."

"Vâng, vậy em cúp máy trước." Sắc mặt Hướng Vãn cực kỳ tệ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cô ấy cất di động, ngẩng đầu nhìn chúng tôi.

"Hay là các cậu cũng về trước đi, tớ ở đây thêm một lát rồi tự về." Hướng Vãn ngẩng đầu tôi mới phát hiện ngay cả môi cô ấy cũng trắng bệch.

Bây giờ người chịu áp lực lớn nhất chính là Hướng Vãn nhưng Hướng Vãn lại muốn gánh vác tất cả, chúng tôi nhìn phản ứng của cô ấy với An Viễn Ý, chỉ sợ điều này sẽ mang tới càng nhiều rắc rối.

Tôi chủ động nói: "Nếu Hướng Vãn đã nói vậy, chúng ta về trước đi. Chúng ta cứ nhìn cô ấy như vậy cô ấy sẽ càng căng thẳng, đúng không?" Nói đến hai chữ "đúng không", tôi quay đầu nhìn Hướng Vãn.


Hướng Vãn chớp mắt, miễn cưỡng cười.

Trên đường về ba chúng tôi đi cạnh nhau, tôi thấy Mạnh Du muốn nói lại thôi.

Cuối cùng cô ấy thở dài, từ bên trái đến giữa tôi và Hi Vũ.

"Các cậu có cho rằng Hướng Vãn thật sự không biết về vòng tuần hoàn không? Nếu Hướng Vãn thật sự không biết gì, sao cô ấy lại căng thẳng đến mức ngất xỉu chứ?" Mạnh Du khoác vai tôi, hạ giọng hỏi, "Có phải Hướng Vãn và tên ma quỷ kia là cùng một bọn không..."

"Hướng Vãn chắc chắn đang giấu diếm gì đó, nhưng cô ấy có lẽ sẽ không cùng tên ác ma kia hại chúng ta." Hi Vũ bình tĩnh phân tích, "Khi nãy Hướng Vãn mở loa ngoài, nhưng cô ấy không có thói quen đó. Cô ấy mở loa ngoài là để chúng ta nghe được nội dung nói chuyện với An Viễn Ý, tớ nghĩ Hướng Vãn đang cố chứng minh An Viễn Ý bình thường chứ không phải cố ý lừa chúng ta."

Quả nhiên không chỉ mình tôi đoán được. Dù gì Hướng Vãn cũng không giỏi lừa gạt ai, chỉ ánh mắt và hành động đã bán đứng cô ấy.

"Thế còn Vạn Di? Cậu nghĩ sao?" Mạnh Du quay đầu hỏi tôi.

Tôi bị nhắc đến, nhưng bản thân đã hứa trong vòng tuần hoàn này sẽ không nói gì.

"Tớ không biết." Thà giả ngu còn hơn.

"Tiểu Di Tử, cậu không giống bình thường, cậu không nhìn ra chút vấn đề gì sao?" Mạnh Du bĩu môi.

Giả ngu thất bại! Tôi quyết định dùng tới kế hoạch B, khéo léo thay đổi chủ đề.

"Sao tớ biết được, tớ còn phải lo cho bài tập đây."

"Ha ha..." May mà Mạnh Du tha cho tôi.

Không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay tôi lại mất ngủ.


Hơn nữa tôi nghe tiếng Hi Vũ ở bên thường xuyên trở mình, cố lẽ cô ấy cũng không thể ngủ.

Ngay khi nhắm mắt, tôi lại nghĩ tới giấc mơ kia.

Cô bé bị ngã và cậu bé có khuôn mặt tái nhợt, hình ảnh bọn chúng cứ hiện đi hiện lại trong tâm trí tôi.

Hôm qua Hướng Vãn nói An Viễn Ý lớn lên từ cô nhi viện Nguyên Sơn.

Tôi nói bóng nói gió hỏi Hi Vũ và Mạnh Du, biết họ cũng có giấc mơ kỳ lạ như tôi.

Chúng tôi có giấc mơ này từ lúc đến gốc cây ở núi An Nguyên.

Một cây nở đầy hoa, một cô  gái trong mơ, một cậu bé trong mơ, tên ác ma giết người liên hoàn, chu kỳ chết chóc.

Từ những mảnh ký ức của giấc mơ, chúng tôi vẫn không thể liên kết cái cây cùng tên ma quỷ.

Nhưng nếu chúng tôi đứng từ góc độ của người tham gia vòng tuần hoàn mà nghĩ, các manh mối sẽ trở nên rõ ràng hơn.

Tôi, người nhận được những bông hoa rơi từ trên cây xuống. Hướng Vãn, người dùng hoa làm bookmark. Hi Vũ và Mạnh Du, người từng giúp Hướng Vãn làm bookmark. Trần Hiểu Tình, người từng mượn sổ ghi chép của hướng Vãn, không có quan hệ trực tiếp với cái cây. Cả cô Ngô không liên quan gì.

Tất cả manh mối của chúng tôi không trực tiếp chỉ về phía tên ác ma mà dẫn lối đến cái cây.

Tôi và Hướng Vãn đều đoán tên ác ma không bước vào vòng tuần hoàn, cho nên nguyên nhân của vòng tuần hoàn nằm ở cái cây kia.