Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 976: Thế cục Cổ Vực (2)




Ánh mắt của Lục Lâm Thiên biến hoá, trong lòng cũng cảm thấy hơi dao động, ánh mắt trầm xuống, nói:  

– Lữ chưởng môn, nếu như Phi Linh Môn của ta kết minh cùng Linh Thiên Môn thì cần những yếu tố gì, và sẽ được cái gì?  

– Hai người chúng ta kết minh, nếu ngươi gặp phiền toái thì Linh Thiên Môn ta có thể âm thầm giúp ngươi giải quyết, nhưng phải là khi gặp phiền toái lớn kia, chúng ta chỉ có thể ầm thầm liên minh, nếu không nghe, có thể sẽ khiến Cổ Vực náo động, còn việc mà Phi Linh Môn của các ngươi phải làm chính là vạn nhất sau này Cổ Vực trở nên náo loạn thì Phi Linh Môn của ngươi phải cùng tiến cùng lùi với Linh Thiên Môn của ta, còn những chuyện khác thì không cần để ý.  

Lữ Chính Cường nói.  

Nghe Lữ Chính Cường nói vậy, trong lòng Lục Lâm Thiên vẫn đang tính toán, Lữ Chính Cường hẳn là có ý tốt với mình, có Lữ Tiểu Linh ở đây, hẳn là sẽ không hại mình, còn mục tiêu của mình quả thực chính là phát triển Phi Linh Môn, mặc dù có nói là âm thầm liên minh với Vân Dương Tông, thực lực của Vân Dương Tông đương nhiên là không thua kém gì Phi Linh Môn, bất quá trong Cổ Vực này, lực ảnh hưởng của Linh Thiên Môn so với Vân Dương Tông thì mạnh hơn rất nhiều, nếu như liên minh với Linh Thiên Môn thì Phi Linh Môn quả thật sẽ được bảo đảm thêm một tầng.  

Về phần vạn nhất Cổ Vực sẽ trở nên loạn, Linh Thiên Môn cần thêm minh hữu, Phi Linh Môn của mình cũng cần có thêm minh hữu, nếu như vậy thì mình cũng chẳng thiệt thòi gì, mặc dù trong lòng Lục Lâm Thiên đã đồng ý rồi, nhưng không khỏi suy nghĩ thêm cho cặn kẽ, nhất định phải loại bỏ hết tất cả những điều kiện bất lợi đối với Phi Linh Môn mới được, mặc dù bây giờ có một tầng quan hệ của mình với Lữ Tiểu Linh, nhưng dẫu sao đi nữa thì vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, cho nên phải có lòng đề phòng, không thể không có lòng đề phòng người ta, ít nhất cũng phải có một chút.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên lộ vẻ suy tư, Lữ Chính Cường chỉ mìm cười, nhưng trong lòng lại càng thêm kinh ngạc, tâm trí của Lục Lâm Thiên ổn trọng hơn nhiều so với ông tưởng tượng.  

Sau một lúc, Lục Lâm Thiên mới thu liễm thần sắc, ngẩng đầu lên nói:  

– Tiểu tử đa tạ Lữ chưởng môn đã ưu ái, Phi Linh Môn sau này sẽ kết minh cùng Linh Thiên Môn.  

– Ha ha ha, nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, chúng ta định rồi.  

Lữ Chính Cường cười ha hả, có vẻ vô cùng thoả mãn.  

– Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Tốt lắm, hôm nay chỉ nói bấy nhiêu thôi, ba ngày sau mới là Đào Hoa Yến, mấy ngày nay ngươi cứ dạo chơi thoải mái, bồi Linh Nhi nhiều một chút, trên Đào Hoa Yến, chỗ mẹ Linh Nhi, ngươi phải cố gắng lên.  

Lữ Chính Cường nói.  

– Tiểu tử biết rõ.  

– Đúng rồi Lâm Thiên.  

Lữ Chính Cường đột nhiên hỏi Lục Lâm Thiên:  

– Không biết rốt cuộc là Lục gia có bảo vật gì mà lại có thể kéo được người của Linh Vũ giới lộ diện vậy, ngoài ra hình như còn có một thế lực bí ẩn khác nữa, ngươi cũng không cần phải giấu diếm ta, không có lửa thì sao có khói được, ta không có hứng thú với bảo vật của Lục gia ngươi, chỉ là hiếu kỳ mà thôi.  

Sắc mặt của Lục Lâm Thiên không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại lập tức trầm xuống, xem ra chuyện ở trấn Thanh Vân Lữ Chính Cường cũng đã biết rồi, Lục Lâm Thiên liền mỉm cười nói:  

– Thực không dám giấu gì, kỳ thật việc này ta cũng không biết rõ lắm, tộc trưởng của Lục gia không phải ta mà là phụ thân của ta, có lẽ thật sự có bảo vật gì đó.  

– Ha ha, tiểu tử nhà ngươi.  

Lữ Chính Cường cười lên, khẽ lắc đầu, cũng không rõ trong lời nói có ý gì, thủ ấn vừa kết, đạo quang quyển vô hình kia lập tức biến mất không thấy đâu, nói:  

– Linh Nhi đã sắp không đợi nổi nữa rồi, hôm nay nói tới đây thôi.  

– Tiểu tử cáo lui.  

Lục Lâm Thiên ôm quyền thi lễ rồi lập tức rời khỏi nội đường.  

– Tiểu tử này, gian trá xảo quyệt y hệt tên Vân Tiếu Thiên năm xưa.  

Nhìn bóng lưng của Lục Lâm Thiên, Lữ Chính Cường cười rồi nói thầm.  

Đi ra khỏi nội đường, trong phòng nhỏ, Lục Lâm Thiên vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Lữ Tiểu Linh đang ngồi trên ghế đợi mình.  

– Tiểu lừa gạt, cha của ta thần thần bí bí, tìm ngươi nói gì vậy?  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên cả nửa ngày mới bước ra, Lữ Tiểu Linh lập tức nũng nịu hỏi.  

– Không có gì, cha của ngươi hỏi về chuyện của chúng ta.  

Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười nói.  

Nghe thấy Lục Lâm Thiên nói vậy, gương mặt xinh đẹp của Lữ Tiểu Linh lập tức đỏ lên như bôi phấn, càng thêm hồng nhuận động lòng người, cúi đầu ngọt ngào nói:  

– Vậy cha ta hỏi gì, ngươi trả lời thế nào?  

Nhìn thấy bộ dạng của Lữ Tiểu Linh, Lục Lâm Thiên không khỏi mỉm cười lần nữa rồi nói:  

– Cha ngươi đã đồng ý chuyện của chúng ta, nói ngươi tính tình điêu ngoa tuỳ hứng, nếu như ngươi có ức hϊếp ta thì nhất định phải nói cho hắn biết.  

– Cái gì, ta làm gì có điêu ngoa tuỳ hứng.  

Lữ Tiểu Linh mân mê đôi môi mọng, lập tức trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói:  

– Nhất định là cha ta cảnh cáo ngươi không được bắt nạt ta, nếu không cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi mới đúng.  

– Ha ha.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, không nói gì.  

– Đi thôi, ta đưa ngươi về trước.  

Lữ Tiểu Linh nói, sau đó lập tức dẫn Lục Lâm Thiên rời khỏi đình viện.  

Lữ Tiểu Linh đi phía trước, Lục Lâm Thiên theo sau, không khí lúc này có phần hơi xấu hổ, Lữ Tiểu Linh đi đường càng cúi thấp đầu hơn không nói gì, bàn tay nhỏ nhắn lôi kéo vạt áo của mình, tay chân có chút luống cuống.  

– Thấy rõ chưa, nơi ở của Phi Linh Môn các ngươi ấy, cách đó không xa chính là chỗ của Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát Giáo, và Hoá Vũ Tông, chung quanh chính là mấy thế lực như Thiên Quỷ Tông, Thiên Tinh Tông.  

Một lát sau, đến bên ngoài một chỗ kiến trúc hùng vĩ kề nhau, Lữ Tiểu Linh liền nói với Lục Lâm Thiên.  

– Đã làm phiền ngươi rồi.  

Lục Lâm Thiên nói, Lữ Tiểu Linh giúp Phi Linh Môn an bày nơi dừng chân, thật đúng là không kém mấy sơn môn như Lan Lăng sơn trang, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoả mãn.  

– Hừ, ngươi đi theo ta trước đi đã, ta lấy cho ngươi ít đồ.  

Lữ Tiểu Linh nói.  

– Ân.  

Đáp khẽ một tiếng, sau đó lại đi theo sau lưng Lữ Tiểu Linh lần nữa, vượt qua vài con đường đá uốn lượn, ven đường cũng có không ít đệ tử Linh Thiên Môn nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc.  

– Tới rồi, vào đi thôi.  

Sau một lúc, Lữ Tiểu Linh nói với Lục Lâm Thiên, cả hai đã đi tới một đình viên khá u tĩnh, nơi này dường như là hậu sơn của Linh Thiên Môn, không gian ưu nhã, bốn phía một mảnh xanh biếc.  

– Đây là đâu vậy?  

Lục Lâm Thiên vừa nhìn bốn phía vừa hỏi.  

– Ngươi cứ đi vào là được.  

Lữ Tiểu Linh trừng Lục Lâm Thiên một cái, sau đó lập tức đi vào bên trong đình viện, ánh mắt của Lục Lâm Thiên loé lên một cái rồi cũng đi vào bên trong đình viện.  

Trong đình viện tràn ngập một mùi hương nhàn ngạt, Lục Lâm Thiên đi theo vào bên trong một gian phòng, trong phòng, hương thơm lại càng nồng hơn, bài trì vô cùng thanh nhã dễ chịu, chính giữa còn có một cái giường lớn màu hồng, còn lại thì không có quá nhiều đồ.