Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 954: Dẫn tới phân tranh




Khục khục.  

Dưới lực lượng đáng sợ như vậy, khiến cho không ít người của Tầm Vũ động, Huyền Nguyên cốc, thậm chí là một ít Vũ Tướng của Lan Lăng sơn trang bị ảnh hưởng tới, miệng trực tiếp phun ra một ngụm máu. Người không bị ảnh hưởng tới thì cả người tràn ngập bụi đất, vô cùng chật vật.  

Khục khục.  

Thân thể Phụng Tiên Hành bị đẩy lùi mấy bước, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

Khục Khục.  

Thân thể Lục Lâm Thiên lúc này cũng bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, so với Phụng Tiên Hành kia còn bị đẩy lùi sâu hơn. Chân khí trong cơ thể nhộn nhạo, thế nhưng có cơ thể cường hãn cho nên cũng không có gì đáng ngại.  

Đỉnh núi bắt đầu nứt nẻ, mặt đất nổ tung khiến cho không ít người bị lan tới tức giận. Mấy người của Tầm Vũ động, Huyền Nguyên cốc và mấy Vũ Tướng trong Lan Lăng sơn trang bị thương nặng lúc này cũng chỉ có thể cảm thán mình không may. Thế nhưng ánh mắt oán hận không tự chủ được mà nhìn về phía Lục Lâm Thiên và Phụng Tiên Hành, đều là do hai người này tạo thành.  

Lúc này có không ít người oán hận nhìn Lục Lâm Thiên và Phụng Tiên Hành. Đồng thời đối với Lục Lâm Thiên cũng vô cùng kinh ngạc. Từ khí tức trong chưởng ấn dường như Lục Lâm Thiên chỉ có thực lực Vũ Suất nhị trọng, thế nhưng không ngờ lại có thể chống lại Phụng Tiên Hành mà không rơi vào hạ phong, quả thực là bất phàm.  

– Lão đại, có cần giết hắn hay không.  

Tiểu Long ngẩng đầu nhìn về phía trước. Nó vẫn bám ở trên vai Lục Lâm Thiên, cái lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào, dường như vô cùng tức giận.  

– Trước tiên không vội.  

Lục Lâm Thiên nói. Thân thể ổn định lại, y phục tung bay, lại tiếp tục chắp tay đứng đó. Ánh mắt nhìn kỹ về phía trước.  

– Không nghĩ tới ở đây lại náo nhiệt như vậy.  

Trong bầu trời lúc này có một thanh âm vang lên, lập tức có một đầu yêu thú phi hành khổng lồ xuất hiện.  

– Rốt cuộc cũng tới đông đủ.  

Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn về phía trước. Nhìn thấy đám người trên lưng yêu thú phi hành, hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên không khỏi nhíu lại rồi lập tức mỉm cười.  

Đám người xuất hiện chính là người của Hóa Vũ tông, đầu lĩnh Lục Lâm Thiên cũng không xa lạ chút nào. Chính là Hà Dược Đông của Hóa Vũ Tông, là Vũ Suất bát trọng. Chỉ nhìn vào đám người đến lúc này Lục Lâm Thiên cũng biết đám người Hóa Vũ tông lần này tới đây chỉ có mặt một phen mà thôi, cũng không muốn thực sự nhúng tay vào.  

Thế nhưng trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này đã có chủ ý, chỉ cần người Hóa Vũ tông tới là được. Người đã tới, tảng đá hắn chuẩn bị cho Hóa Vũ tông đã sẵn sàng, tự nhiên có thể khiến cho bọn chúng tự đem đá đập chân.  

Sưu Sưu.  

Lúc này trên lưng yêu thú phi hành, Hà Dược Đông cùng với đám đệ tử của Hóa Vũ tông nhảy xuống phía dưới. Nhân số chừng ba mươi người. Ngoài Hà Dược Đông ra còn ba Vũ Suất, đám người còn lại đều là Vũ Tướng.  

– Tham kiến Hà trưởng lão.  

Nhìn thấy Hà Dược Đông xuất hiện, Vương Xán Nhiên và Trần Ngọc Đông lập tức tiến lên hành lễ.  

– Vương chưởng môn, Trần chưởng môn, các ngươi cũng tới sao?  

Hà Dược Đông nhìn chung quanh rồi nói. Ánh mắt hắn liếc qua Lục Lâm Thiên và đám người Lan Lăng sơn trang, còn có Thiên Tinh tông.  

– Chúng ta nghe nói Quỷ Vũ Tông gặp một ít phiền phức cho nên tới đây trợ giúp Đới tông chủ một tay.  

Trần Ngọc Đông nói.  

– Không nghĩ tới Hà trưởng lão cũng tới.  

Vương Xán Nhiên cười nói.  

– Hai vị có tình, ta đây cũng phụng mệnh tông chủ trước tiên tới đây xem xét một chút.  

Hà Dược Đông đương nhiên biết ý đồ của hai người, cũng không muốn vạch trần. Có lẽ đám người có mặt ở đây trong lòng ai cũng hiểu rõ mục đích của nhau.  

– Tham kiến Hà trưởng lão, rốt cuộc cũng đợi được Hà trưởng lão tới.  

Đới Trường An lúc này mang theo một chút khẩn trương đi tới trước người Hà Dược Đông. Hôm nay ở đây đều là cường giả, hắn không có tư cách ra mặt nói chuyện, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy Lục Lâm Thiên đánh mắt bảo hắn, hắn còn đang ở trong đám người phía sau.  

– Đới tông chủ, chuyện cấm chế thế nào rồi?  

Ánh mắt Hà Dược Đông đảo qua Đới Trường An, cũng không để vào trong mắt.  

– Cấm chế vẫn không thể mở ra, ta đã tìm đủ mọi cách. Hơn nữa lại có đám người Thanh Phong môn không ngừng quấy rầy, hiện tại có Hà trưởng lão tới đây ta cũng an tâm rồi.  

Đới Trường An nói.  

– Nực cười, đây chính là địa bàn của Thanh Phong môn ta. Quỷ Vũ Tông các ngươi cường đoạt địa bàn của THanh Phong môn ta, hôm nay các ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng.  

Phụng Tiên Hành lớn tiếng quát, lúc này hắn cũng chỉ có thể vì mình mà xuất đầu trước tiên.  

– Thúi lắm, nơi này từ trước tới nay đều là địa bàn của Quỷ Vũ Tông ta.  

Lúc này có trưởng lão Quỷ Vũ Tông lớn tiếng trả lời. Đương nhiên vị trưởng lão này là người Phi Linh môn.  

– Gia Cát thiếu gia. Quỷ Vũ Tông và Phi Linh môn này đánh chết mấy nghìn đệ tử và phó chưởng môn của Thanh Phong môn ta, xin Gia Cát Thiếu Gia làm chủ cho Thanh Phong môn chúng ta.  

Phụng Tiên Hành nhìn đám người Phi Linh môn, Quỷ Vũ Tông rồi lập tức đi tới bên người Gia Cát Tử Vân. Giờ phút này bằng vào thực lực của hắn đương nhiên không thể chống lại Phi Linh môn. Vừa rồi xuất thủ với Lục Lâm Thiên cũng là nhất thời tức giận, hiện tại nghĩ lại khiến cho hắn thầm đổ mồ hôi lạnh. Bằng vào thực lực của hắn nếu như dám xuất thủ với Phi Linh môn quả thực là muốn chết.  

Ánh mắt Gia Cát Tử Vân biến hóa không biết là đang suy nghĩ cái gì. Lúc này có đông đảo thế lực có mặt, nếu như Lan Lăng sơn trang bị cuốn vào thì sự tình sẽ không đơn giản nữa.  

– Theo như Lan Lăng sơn trang ta biết thì đây chính là chỗ giao giữa Thanh Phong môn và Quỷ Vũ Tông. Theo đạo lý mà nói còn gần Thanh Phong môn hơn. Vì vậy ta thấy nơi này quả thực là địa bàn của Thanh Phong môn.  

Gia Cát Tử Vân vẫn chưa nói gì, thế nhưng Phí Lan trưởng lão lại khẽ nói.  

– Lan Lăng sơn trang nói đây là địa bàn của Thanh Phong môn thì là địa bàn của Thanh Phong môn sao? Không biết là bắt nạt Quỷ Vũ Tông hay là không để Hóa Vũ tông vào trong mắt? Quỷ Vũ Tông tốt xấu gì cũng là thế lực ngoại vi của Hóa Vũ tông, luôn coi Hóa Vũ tông như thiên lôi sai đâu đánh đó. Nếu theo như lời Lan Lăng sơn trang nói, xem ra quả thực các vị không để Hóa Vũ tông vào trong mắt rồi.  

Ánh mắt Hoa Mãn Ngọc đảo qua đám người Hóa Vũ tông, hàm răng khẽ mở rồi lên tiếng.  

– Ta thấy Lan Lăng sơn trang quả thực không đặt Hóa Vũ tông vào trong mắt, coi thường Hóa Vũ tông a.  

– Hay cho Lan Lăng sơn trang, không ngờ lại không đặt Hóa Vũ tông vào trong mắt.  

Trong đoàn người từng thanh âm nghị luận vang lên.  

Sắc mặt Hà Dược Đông có chút biến hóa, việc này trăm triệu lần không thể dính vào Hóa Vũ tông. Hắn tới đây cũng được lệnh hành sự tùy hoàn cảnh, thế nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn thấy không nói lời nào là không được.  

– Khục khục.  

Hà Dược Đông ho khan một tiếng, tiếng ồn ào chung quanh lập tức ngừng lại.  

– Theo ta được biết nơi này là địa bàn của Quỷ Vũ Tông. Ta thấy Thanh Phong môn có lẽ nhớ lầm.  

Hà Dược Đông nói.