Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 891: Nơi quỷ dị




Mà ở phía trước, Lục Lâm Thiên nhìn thấy một bức tường thành khổng lồ vô cùng lớn, cao vọt lên khỏi mặt nước, ước chừng mấy nghìn trượng, bên trên có bí văn mờ nhạt. Một cỗ khí tức viễn cỗ thê lương truyền ra khiến cho đám người Lục Lâm Thiên có cảm giác dường như đang nhìn thấy một đầu thiên thú đang phủ phục dưới đất vậy. Trong lòng không khỏi cảm thấy nặng nề như có tảng đá đè xuống, trái tim muốn nhảy lên cũng khó.  

Ánh mắt nhìn kỹ vào bức tường, không khó để nhận ra đây là một đại điện hình tháp. Trước mặt hắn chỉ là một bức tường mà thôi, đại điện này quá lớn, khí tức khiến cho người ta cảm thấy áp lực không gì sánh được. Dường như nó ở nơi này đã có hàng tỷ năm vậy.  

Nơi này giống như mãi trường tồn, thâm trầm, khí tức cổ xưa thê lương từ nơi này tràn ngập ra khiến cho Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng đại điện này vô cùng bất phàm.  

Lục Lâm Thiên, Bạch Linh nhìn nhau, không dám đi tới gần. Hai người không biết trong này liệu có nguy hiểm gì xuất hiện hay không.  

Ầm ầm.  

Ngay khi Lục Lâm Thiên không dám tiến lên. Trong cái sân rộng quỷ dị này đột nhiên rung động. Màn nước phía sau bắt đầu rung động theo, đại điện vốn không hề có động tĩnh gì đột nhiên truyền ra dao động rât nhỏ, trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Lâm Thiên. Trên bức tường cao lớn kia, đám bí văn bắt đầu chậm rãi chuyển động.  

Một đạo lưu quang hiện lên mang theo tiếng nổ vang. Trong mắt Lục Lâm Thiên, bức tường cao mấy nghìn trượng trong nháy mắt xuất hiện một cửa đá mấy chục thước, bên trong có một thông đạo trắng xóa.  

Ầm Ầm…  

Lúc này, trước mặt Lữ Tiểu Linh, trên sân rộng trước mắt, đại điện khổng lồ kia bắt đầu run rẩy. Toàn bộ mặt đất bắt đầu lay động, sáu người lập tức đứng dậy. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bí văn trên đại điện khổng lồ không ngừng chớp động rồi có một cánh cửa đá to lớn hiện lên, một thông đạo trắng xóa xuất hiện trong mắt sáu người.  

– Đại điện Vụ Tinh mở ra rồi.  

Nhìn thấy màn này, trong lòng sáu người không khỏi run rẩy, thế nhưng cũng vô cùng nghi hoặc. Từ tin tức mọi người biết được, cần phải có mười người đồng thời tiến lên mới có thể tiến vào đại điện Vụ TInh, thế nhưng hiện tại mới có sáu người. Sao đại điện này đã mở ra rồi, điều này khiến cho mọi người cực kỳ kinh ngạc.  

Thế nhưng khi đại điện mở ra lập tức có từng đạo thân ảnh nhanh chóng đi vào, phóng qua thông đạo màu trắng kia. Dường như mọi người sợ đại cơ duyên bên trong sẽ bị người khác nhanh chân tới trước.  

Mà Gia Cát Tử Vân kia cũng không đợi Lữ Tiểu Linh, nhanh chân dẫn đầu đám người tiến vào thông đạo.  

– Tiểu lừa gạt, sao ngươi lại không tới được đây?  

Lữ Tiểu Linh nhìn vào thông đạo trắng xóa trước mắt, ánh mắt có chút chờ mong, lại có chút thất vọng. Một lát sau, thân ảnh cũng tiến vào trong đó.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lăng Thanh cũng hiện lên chút nghi hoặc. Ngay sau đó thân ảnh nhoáng lên rồi tiến vào trong thông đạo.  

– Lão đại, chúng ta có đi vào không?  

Trong thủy vực, thân thể to lớn của Tiểu Long lúc này vẫn không ngừng cảnh giác nhìn chung quanh, ánh mắt nhìn vào thông đạo trắng xóa trước mắt lóe lên bất định.  

– Phía sau đã không còn đường lui, chúng ta đi vào.  

Lục Lâm Thiên cắn răng nói. Đường ở phía sau đã biến mất không thấy, lúc này ba mặt bị nước bao quanh, chỉ có một cái thông đạo trắng xóa trước mặt mà thôi.  

Lục Lâm Thiên không phải là người qua quýt, cho dù mạo hiểm cũng không đơn giản mà tới. Lục Lâm Thiên quyết định như vậy là bởi vì trong lúc vô hình Lục Lâm Thiên cảm giác được có một cỗ khí tức quen thuộc với hắn. Trong đại điện này có một cỗ khí tức vô hình mà quen thuộc, thế nhưng khí tức này quá mức mờ ảo khiến cho Lục Lâm Thiên không thể nhớ ra.  

Giống như là trên đường đi tới đây, mỗi người đều có một loại khí tức khác nhau. Lục Lâm Thiên nghĩ mãi cũng không phát hiện ra đây là khí tức của ai.  

Cho nên, sau khi Lục Lâm Thiên xác định trong đại điện có khí tức quen thuộc với hắn, không biết hắn đã thấy khí tức này ở nơi nào, trong lúc nhất thời cũng không thể nhớ tới.  

– Vào xem cũng tốt, ta có cảm giác nơi này có khí tức quen thuộc dường như đang kêu gọi ta.  

Bạch Linh khẽ cau mày, ánh mắt nhìn chăm chú vào phía trước rồi nói.  

– Tâm Đồng, Tiểu Long, các ngươi cẩn thận một chút.  

Lục Lâm Thiên nói với Lục Tâm Đồng và Tiểu Long, ít nhiều trong lòng hắn bây giờ vẫn có chút lo lắng.  

– Vâng.  

Lục Tâm Đồng gật đầu, linh lực quanh người nhanh chóng bùng lên, hắc mang nhàn nhạt lập tức bao phủ cơ thể.  

– Lão đại, yên tâm đi, muốn làm đệ bị thương cũng không dễ.  

Tiểu Long phun ra nuốt vào cái lưỡi nhỏ rồi nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào thông đạo.  

– Đi.  

Lục Lâm Thiên nhíu mày rồi lập tức đi vào trong thông đạo.  

Quanh thân bố trí Thanh Linh Khải Giáp, Lục Lâm Thiên không dám có chút sơ ý nào, đề phòng nguy hiểm đột nhiên xuất hiện. Thân thể ba người một thú nhanh chóng đi vào trong thông đạo màu trắng, trong nháy mắt biến mất.  

Mà thân ảnh vừa mới tiến vào trong thông đạo màu trắng kia, Lục Lâm Thiên lập tức cảm giác được có một cỗ hấp lực vô cùng lớn khiến cho hắn không thể phản kháng.  

– Không xong.  

Trong lòng Lục Lâm Thiên kinh hãi, chân khí trong cơ thể muốn bạo phát ra để phản kháng. Thế nhưng Lục Lâm Thiên mới giật mình nhận ra, chân khí trong cơ thể hắn lúc này vô lực, giống như là uể oải, không có một chút tác dụng nào, dường như là biến mất vậy.  

Mà bản thân hắn trực tiếp bị cỗ hấp lực hút vào. Cũng không biết qua bao lâu, Lục Lâm Thiên mới phát hiện ra thân thể mình đã bắt đầu ổn định. Đây là một loại cảm giác cực kỳ kỳ lạ. Cảm giác dường như vừa mới tỉnh dậy sau một thế kỷ, hoặc giả có thể chỉ là một giây.  

– Tâm Đồng, Tiểu Long. Bạch Linh.  

Lục Lâm Thiên ổn định thân thể rồi nhanh chóng nhìn qua chung quanh. Tiểu Long, Lục Tâm Đồng cùng với Bạch Linh vừa rồi mới cùng nhau tiến vào đã biến mất không thấy.  

– Tại sao lại có thể như vậy.  

Trong lòng Lục Lâm Thiên kinh hãi, ngay cả huyết khế trong đầu của hắn đã mất đi liên hệ với Tiểu Long.  

Thế nhưng lúc này Lục Lâm Thiên cũng không có biện pháp, thu hồi tâm thần, thầm nghĩ có lẽ Tâm Đồng và Tiểu Long, Bạch Linh cũng gặp phải tình huống giống như mình, bị đưa tới một chỗ khác có một mình.  

Nơi quỷ dị như vậy khiến cho Lục Lâm Thiên không khỏi ngó nghiêng xem xét chung quanh. Đây là một đại điện to lớn, diện tích khổng lồ, chỉ sợ chừng mấy nghìn thước. Đại điện trống không, không có một vật nào. Bốn phía có vết tích loang lổ, một cỗ khí tức cổ xưa tràn ngập đại điện.  

Bên ngoài đại điện có một cánh cửa bằng gỗ, tia sáng bên ngoài chiếu vào. Lục Lâm Thiên do dự một chút rồi lập tức tiến về phía trước mở cửa ra.  

– Cạch.  

Tiếng mở cửa vang lên, đại môn được mở ra tức thì có một cỗ quang mang chói mắt chiếu tới, vô cùng hỗn loạn, còn có năng lượng thuộc tính bàng bạc.  

Mắt híp lại, Lục Lâm Thiên nhìn về phía trước. Đây là một gian mật thất lớn, trong đó cũng tràn ngập năng lượng thuộc tính tinh thuần. Mà trong mật thất lúc này dường như có năng lượng thuộc tính tinh thuần trong thiên địa, vô cùng vô tận. Trong đám năng lượng thuộc tính này, phong, hỏa, thủy, địa, mộc, các hệ đều có.