Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 724: Động tĩnh kinh thiên




– Tam Thiên Lưu Vân thủ.  

Tiếng quát khẽ từ trong miệng Lục Lâm Thiên truyền ra, thủ ấn cuối cùng kết thúc, tay áo vung lên. Một đạo thủ ấn nhanh chóng đánh về phía trước. Cỗ chân khí từ trong tay hắn bạo phát ra, lúc này những đám mây dầy đặc kia đột nhiên bắn ra vô số thủ ấn.  

Không gian run rẩy, những thủ ấn từ trong tầng mây đánh ra, lấy một tốc độ hủy diệt trùng kích xuống. Tốc độ này so với ánh sáng còn nhanh hơn. Trong nháy mắt vô số thủ ấn quỷ dị hội tụ lại với nhau.  

Khi những thủ ấn hội tụ lại, không gian rung động kịch liệt. Một cỗ năng lượng tuyệt đối cường hãn bắt đầu khuếch tán. Lúc này, một đạo chưởng ấn khổng lồ chừng một nghìn năm trăm thước xuất hiện trong bầu trời. Dưới tầng mây dầy đặc kia, chưởng ấn đột nhiên hiện ra, rồi những đám mây dày đặc này trong nháy mắt bị chưởng ấn thôn phệ.  

Cỗ khí tức khiến cho không gian gợn sóng chậm rãi từ trong chưởng ấn truyền ra.  

Cuối cùng, chưởng ấn này trong nháy mắt bạo phát, bắn xuống phía dưới, trực tiếp đánh vào trong hồ nước dưới thác nước kia.  

Chưởng ấn đánh vào trong hồ nước, ngay khi chạm vào mặt nước, bỗng nhiên chưởng ấn biến mất vào trong mặt nước không thấy. Ngay sau đó có một cỗ lực lượng cuồng bạo trong nháy mắt đột nhiên hiện lên, rồi một tiếng nổ lớn vang vọng.  

Phanh Phanh.  

Một tiếng nổ vang từ trong hồ nước truyền ra. Hồ nước lúc này giống như biển gầm, sóng nước cao tới trăm thước, phiến không gian này trong nháy mắt như long trời lở đất.  

Sóng nước ngập trời, thác nước chảy ngược, sơn băng địa liệt, không gian run rẩy vang vọng liên hồi. Lực lượng kinh khủng này giống như một cơn lốc cuốn qua, khiến cho mấy nghìn đệ tử trong Phi Linh môn lập tức nhìn vào phía hậu hơn, chỉ thấy phía hậu sơn phong vân biến sắc.  

Ngoài Phi Linh môn, hai nghìn đệ tử Quỷ Vũ Tông đột nhiên nghe được tiếng nổ vang trong Phi Linh môn, phía chân trời xa xa chấn động mạnh mẽ, vô hình trung, trong lòng đám đệ tử này không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Hai nghìn thớt thiết kỵ tức hí lên hoảng sợ.  

Phanh Phanh.  

Ngoài hồ nước, mặt đất run rẩy, xuất hiện vô số cái khe lan tràn ra.  

Sưu Sưu.  

Mấy đạo thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện, chính là Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh mang theo Lục Tâm Đồng, còn có Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ.  

Đông Vô Mệnh, Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ nhìn chung quanh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.  

– Thành công rồi sao?  

Trong bầu trời, sắc mặt Lục Lâm Thiên tuy rằng tái nhợt thế nhưng lại mang theo sự phấn khởi.  

– Tiểu tử, ngươi muốn hủy đi Phi Linh môn sao?  

Nhìn chung quanh, Đông Vô Mệnh cũng phải líu lưỡi, sau đó lại nhìn về phía Lục Lâm Thiên trên bầu trời quát lên.  

Lúc này Lục Lâm Thiên mới chú ý tới phía dưới. Nước trong hồ nước mấy nghìn thước phía dưới lúc này đã bị giảm đi rất nhiều, hầu như có thể thấy đáy. Mặt đất nứt nẻ có vô số cái khe rãnh xuất hiện. Đất đai còn bị bóc một lớp, chu vi chung quanh đã hoàn toàn bị hắn hủy đi.  

Thấy tất cả chuyện này, Lục Lâm Thiên giật mình, ánh mắt nhìn vào mọi người, nói:  

– Ngại quá, ta không nghĩ tới động tĩnh lại lớn tới như vậy.  

– Lão đại, vũ kỹ vừa rồi của huynh quá lợi hại.  

Lúc Lục Lâm Thiên đáp xuống mặt đất, Tiểu Long nhanh chóng xuất hiện trên vai Lục Lâm Thiên.  

– Tiểu tử, vũ kỹ ngươi vừa mới thi triển rốt cuộc có cấp bậc gì?  

Đông Vô Mệnh hỏi Lục Lâm Thiên, thanh thế cường hãn như vậy cũng khiến cho hắn phải động dung.  

– Miễn cưỡng tu luyện thành vũ kỹ Huyền cấp trung giai mà thôi.  

Lục Lâm Thiên nói. Tốn mấy tháng không thi triển được. Không biết vừa rồi vì sao hắn lại thi triển ra được Tam Thiên Lưu Vân Thủ, uy lực này tuy rằng cường đại. So với Ảm Nhiên Tiêu Linh chưởng, Hàn Băng Ấn đều mạnh hơn nhiều. Thế nhưng Lục Lâm Thiên biết hắn chỉ miễn cưỡng thi triển ra mà thôi. Loại tiêu hao như vậy tuyệt đối kinh người. May mà hiện tại hắn đã là Vũ Tướng lục trọng, hơn nữa lại có đan điền khổng lồ, bằng không chỉ sợ cho dù là Vũ Suất nhất trọng có thi triển được hay không cũng không dám chắc.  

– Vũ kỹ Huyền cấp trung giai.  

Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân, ngay cả Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cũng kinh ngạc. Không chỉ là bởi vì Lục Lâm Thiên có vũ kỹ Huyền cấp trung giai. Bằng vào thực lực của bọn họ đương nhiên biết Vũ Tướng muốn tu luyện thành công vũ kỹ Huyền cấp trung giai đại biểu cho cái gì, đây hầu như là chuyện không có khả năng.  

– Bạch Linh, nàng xuất quan rồi sao? Thương thế khôi phục rồi hả?  

Nhìn thấy nữ nhân quyến rũ tuyệt mỹ, xinh đẹp động lòng người này, Lục Lâm Thiên lập tức hỏi.  

– Đã khôi phục rồi, thực lực cũng có tiến bộ không ít, lần đột phá tiếp theo có lẽ cũng sắp tới.  

Bạch Linh nói. Thân ảnh xinh đẹp tới cực hạn, yểu điệu vô song, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo khí chất quyến rũ, lạnh lùng rồi lại xinh đẹp, phảng phất như cả thiên địa cũng vì vẻ đẹp của nàng mà phải động lòng.  

– Vậy là tốt rồi, nàng cần chú ý một chút.  

Lục Lâm Thiên mở miệng cười. Bạch Linh sắp đột phá. Lục Lâm Thiên đoán, hẳn là lục giai hậu kỳ hoặc là lục giai hậu kỳ đỉnh phong. Nếu như vậy, thực lực của nàng chỉ sợ không dưới Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.  

– Tiểu tử, vị này chính là.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh hỏi Lục Lâm Thiên. Lúc này Đông Vô Mệnh, Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân, còn có Lục Tâm Đồng đều vô cùng kinh ngạc nhìn Lục Lâm Thiên, sau đó lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Bạch Linh.  

Nhìn vào thân ảnh tuyệt mỹ, quyến rũ động lòng người, băng lãnh này, ba người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh có thể cảm giác được khí tức vô cùng nguy hiểm trên người nữ tử này.  

– Vị này chính là Bạch Linh tiểu thư.  

Lục Lâm Thiên nói. Ba người này cũng chưa từng gặp qua Bạch Linh cho nên lúc này kinh ngạc Lục Lâm Thiên cũng không cảm thấy kỳ quái. Mà lão độc vật tuy rằng nhìn thấy bản thể của Bạch Linh thế nhưng cũng không biết sự tồn tại của Bạch Linh.  

– Ta rất ghét những kẻ nào âm thầm dò xét thực lực của ta, thực lực của các ngươi chưa tới mức kia.  

Ánh mắt Bạch Linh đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía Lộc Sơn lão nhân. Vẻ lạnh lùng cùng quyến rũ, mang thêm sự uy nghiêm xuất hiện trong mắt khiến cho Lộc Sơn lão nhân rùng mình.  

– Bạch Linh tiểu thư, ta vô ý mạo phạm, mong tiểu thư thứ tội.  

Lộc Sơn lão nhân ngay cả Đông Vô Mệnh cũng không e ngại lúc này trước hàn ý của Bạch Linh lại nhanh chóng thi lễ.  

– Nể mặt mũi của Lâm Thiên ta tha cho ngươi một lần.  

Bạch Linh nói.  

– Tỷ tỷ, ta chưa từng thấy người nào đẹp như tỷ tỷ nha.  

Lúc này Lục Tâm Đồng không bị hàn ý của Bạch Linh dọa lùi lại, mà trái ngược, lại nhanh chóng chạy tới bên người Bạch Linh rồi nói.  

– Tiểu nha đầu, sao ngươi lại giống ca ca ngươi tới vậy, cái miệng không ngờ lại ngọt ngào thế chứ.  

Bạch Linh mỉm cười, hàn ý thu liễm. Ánh mắt nhìn Lục Tâm Đồng hiện lên sự ôn nhu, có thể để cho Bạch Linh biến hóa như vậy, quả thực số người có thể đếm được trên đầu ngón tay.  

Nhìn Bạch Linh, lúc này Đông Vô Mệnh cũng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nữ tử tuyệt mỹ này rõ ràng là cường giả, không biết Lục Lâm Thiên từ nơi nào kéo tới.