Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 718: Chạy đua với thời gian




Tại thác nước phía sau núi, Lục Lâm Thiên vặn người hít thở không khí buổi sáng, nơi này không giống kiếp trước của hắn hoàn toàn không có không khí ô nhiễm.  

– Tu luyện.  

Lục Lâm Thiên cười nhợt nhạt, lập từng từng đạo thủ ấn được kết, bắt đầu tu luyện vũ kỹ. Thỉnh thoảng có một âm thanh vang vọng không dứt trên bầu trời.  

Trong Phi Linh môn, sáng hôm nay có không ít trưởng lão hộ pháp về tới Phi Linh môn. Đệ tử thân truyền cũng lục tục quay về, lúc này những đệ tử khác đều không ngừng suy đoán, rốt cuộc hôm nay chưởng môn muốn tuyên bố chuyện gì.  

Trong mấy ngày gần đây, sau khi trưởng lão Chu Ngọc Hậu trở về không ít đệ tử đã nghe nói qua chưởng môn mang theo mấy đầu yêu thú kinh khủng trực tiếp diệt Thiên Nhất môn, đánh chết một Vũ Tướng cửu trọng của Quỷ Vũ Tông. Điều này khiến cho những đệ tử gần đây mới gia nhập Phi Linh môn cảm thấy vị chưởng môn bằng tuổi bọn họ, thi thoảng cười nói không ngờ lại kinh khủng như vậy.  

Buổi sáng, phía sau núi, Lục Lâm Thiên đang tu luyện thì thân ảnh của Lục Tiểu Bạch vội vã chạy tới:  

– Công tử, những trưởng lão và hộ pháp, còn có đệ tử thân truyền có thể trở về đã nhanh chóng trở về, tất cả đang ở đại điện chờ công tử.  

– Ta biết rồi, ta sẽ qua ngay.  

Lục Lâm Thiên dừng tu luyện, chân khí thu lại, chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí rồi đứng dậy rời khỏi phía sau núi.  

Trong đại điện Phi Linh môn, lúc này chúng trưởng lão, hộ pháp đang ngồi đó. Đại trưởng lão Trịnh Anh, nhị trưởng lão Chu Ngọc Hậu, đại hộ pháp Trương Khiếu đều ở trong đó. Còn có Trương Minh Đào, Hoàng Bác Nhiên, Phương Tân Kỳ cũng chúng đệ tử thân truyền đều có mặt trong đại điện. Nhân số dường như cũng không ít, chừng hơn một trăm người.  

Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, đồng thời cũng có một vài tiếng nghị luận vang lên, dường như đang nghị luận xem hôm nay chưởng môn sẽ tuyên bố chuyện gì.  

Ngay lúc này, ngoài đại điện có mấy thân ảnh đi tới. Đi đầu là một thân ảnh màu xanh trên vai còn có tiểu yêu thú giống như con rắn màu vàng, trong tay nắm một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi vô cùng xinh đẹp.  

– Bái kiến chưởng môn, bái kiến cung phụng.  

Những trưởng lão, hộ pháp, đệ tử thân truyền lập tức hành lễ. Người trước mặt bọn họ chính là Lục Lâm Thiên, Lục Tâm Đông còn có Đông Vô Mệnh.  

Lúc này bên người Đông Vô Mệnh còn có Thanh Hỏa lão quỷ cả người âm lệ, da bọc xương, còn có Lộc Sơn lão nhân gầy như cây gậy trúc.  

Lục Lâm Thiên trực tiếp đi lên chủ vị, một cỗ khí phách vô hình tỏa ra khiến cho ngay cả Đông Vô Mệnh cũng phải nhìn thoáng qua.  

– Tất cả đứng lên đi.  

Lục Lâm Thiên nói. Ánh mắt khẽ đảo qua đám người trong đại điện. Trong đại điện lúc này trên cơ bản là toàn bộ thực lực của Phi Linh môn. Thực lực tuy rằng so với ba năm trước đây đã mạnh hơn không ít. So với Phi Linh môn trước đây thì mạnh hơn không chỉ mười lần. Thế nhưng loại thực lực này Lục Lâm Thiên cũng không hài lòng cho lắm. May mà mấy năm gần đây có Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Đông Vô Mệnh phát triển các đường.  

Mọi người đứng dậy ngồi vào chỗ của mình, lúc này dưới sự sắp xếp của Lưu Nhất Thủ, trên chủ vị cũng đã sớm an bài chỗ ngồi cho Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân.  

Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân nhìn vào đám người trong đại điện, thực lực như vậy đương nhiên khiến cho bọn họ chướng mắt cho nên cũng không để ý nhiều.  

– Chư vị, ngày hôm nay có hai chuyện muốn tuyên bố. Thứ nhất, hôm nay Phi Linh môn ta lại có hai vị cung phụng gia nhập. Đầu tiên là Thanh Hỏa cung phụng, thứ hai là Lộc Sơn cung phụng. Chuyện thứ hai là Lục Tiểu Bạch gia nhập Phi Linh môn, trở thành trưởng lão của Phi Linh môn. Lưu Nhất Thủ mấy năm nay kinh doanh có công cũng thăng lên làm trưởng lão.  

Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn mọi người rồi nói.  

Mọi người đã sớm đánh giá Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc Sơn lão nhân trên đài. Đối với thân phận của hai người này, mọi người trong Phi Linh môn cũng không biết được, cho dù là Lưu Nhất Thủ cũng không biết. Loại cường giả như vậy bọn họ cũng không biết được bao nhiêu.  

Thế nhưng có thể trở thành cung phụng của Phi Linh môn, những đệ tử Phi Linh môn đều có thể đoán được thực lực của hai người bọn họ thế nào. Tức thì đám trưởng lão, hộ pháp, đệ tử nhìn nhau rồi lập tức đứng dậy hành lễ với Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân, nói:  

– Tham kiến Thanh Hỏa cung phụng, Lộc Sơn cung phụng.  

– Tham kiến Lục trưởng lão, Lưu trưởng lão.  

Các đệ tử hành lễ, giờ phút này trong lòng Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quái cũng có chút rung động.  

Sau đó trong đại điện tiến hành nghi thức nhập môn. Nghi thức này có chút rườm rà và phúc tạp, thế nhưng có một điều kỳ quái chính là Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quái lại chăm chú hoàn thành, dường như rất hưởng thụ ánh mắt tôn kính của chúng trưởng lão, hộ pháp và đệ tử vậy.  

Sau khi hoàn thành tất cả nghi lễ thì cũng đã là buổi trưa. Lục Lâm Thiên nói ngắn gọn mấy câu, tán thưởng thành tựu mấy năm nay của chúng hộ pháp và trưởng lão, lại khen chúng đệ tử một chút khiến cho cả đám vui vẻ rồi lập tức Lục Lâm Thiên đốc thúc mọi người tu luyện.  

Lúc rời khỏi đại điện, Lục Lâm Thiên nhanh chóng trở về đình viện, trong nháy mắt một đầu yêu thú phi hành khổng lồ xoay quanh bầu trời. Một tiếng thú rống vang lên, thân ảnh của Đông Vô Mệnh phóng lên cao rồi bắt lấy một ngọc giản dưới chân yêu thú phi hành này.  

– Đông lão, Ám đường phát hiện ra tin tức trọng đại gì sao?  

Lục Lâm Thiên hỏi. Yêu thú phi hành này chính là yêu thú phi hành được huấn luyện nghiêm ngặt của Ám đường, mang theo ngọc giản đặc chế của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh. Người ngoài mở ra cực kỳ khó khăn. Cũng chính là vật để truyền tin tức của Ám đường, không có đại sự Ám đường cũng không trực tiếp thông tri tới Phi Linh môn.  

Đông Vô Mệnh đưa một đạo tâm thần vào trong ngọc giản rồi nhướng mày nói:  

– Ám đường truyền tới tin tức, hai ngàn người của Quỷ Vũ Tông đã lên đường đi tới Phi Linh môn ta. Có lẽ hai ngày sau sẽ tới Phi Linh môn. Dẫn đầu chính là Đới Cương Tử – phó tông chủ của Quỷ Vũ Tông, còn có mấy trưởng lão Vũ Tướng, mười mấy Vũ Phách.  

– Hừ, rốt cuộc cũng tới.  

Vẻ mặt Lục Lâm Thiên trong nháy mắt trầm xuống, đối với điểm này Lục Lâm Thiên không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.  

– Diệp phi đã thông báo các đường khác đêm nay thương nghị, ngươi định làm thế nào bây giờ?  

Đông Vô Mệnh nói, thế nhưng hắn cũng không chút lo lắng. Quỷ Vũ Tông mà thôi, hiện tại Phi Linh môn cũng không sợ một Quỷ Vũ Tông nho nhỏ.  

– Tạm thời không thể quyết định, buổi tối thương nghị xong rồi tính tiếp.  

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hàn ý hiện lên trong mắt.  

Sắc trời vừa tối, trong Phi Linh môn, hai cánh Thiên Sí Tuyết Sư dựng lên, trong nháy mắt biến mất trong bầu trời.  

– Đông Vô Mệnh, chúng ta đi đâu đây?  

Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lộc Sơn lão nhân hỏi Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh. Lúc này trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư còn có Lục Lâm Thiên, Tiểu Long, Đông Vô Mệnh, Lộc Sơn lão nhân, Thanh Hỏa lão quỷ.