Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 707: Tiểu Long đột phá (1)




– Chưởng môn, môn chủ Thiên Sơn môn Tôn Tử Sơn và hai linh giả trong môn đều đã bị ta giam giữ, đệ tử Thiên Sơn môn bị đánh chết hơn phân nửa rồi chạy tứ tán.  

Hoàng Phủ Kỳ Tùng nói với Lục Lâm Thiên.  

– Chưởng môn, phân đà của Quỷ Vũ Tông chỉ có hai Linh sư trong lúc chạy loạn bị ta giết chết. Toàn bộ phân đà bị phá hủy, tổng cộng có năm trăm đệ tử của Quỷ Vũ Tông cũng chỉ có hơn mười người chạy thoát. Mấy Vũ Phách và một Vũ Tướng tam trọng đều bị đánh chết. Lần này thu hoạch cũng không ít.  

Lý Trì Chính nói.  

– Được, Hoàng Phủ đường chủ và Lý đường chủ khổ cực rồi. Thu hoạch lần này toàn bộ đều giao cho Vũ đường các ngươi dùng.  

Lục Lâm Thiên cười thỏa mãn, ánh mắt đã sớm đảo qua đám người Tôn Tử Sơn.  

– Tạ ơn chưởng môn.  

Hoàng Phủ Kỳ Tùng, Lý Trì Chính thi lễ nói.  

– Tôn chưởng môn, chúng ta lại gặp mặt rồi.  

Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn Tôn Tử Sơn.  

– Các ngươi… Các ngươi cùng một bọn…  

Sắc mặt Tôn Tử Sơn hoảng hốt, hắn thật không ngờ tới, thể lực thần bí rạng sáng ngày hôm qua đột nhiên xuất hiện tàn sát Thiên Sơn môn của hắn lại là người của Phi Linh môn.  

– Không sai.  

Lục Lâm Thiên không thèm để ý tới Tôn Tử Sơn nữa. Vũ Tướng tứ trọng, hiện tại Lục Lâm Thiên không đặt vào mắt.  

– Công tử, số lượng người trên trấn Hoa Môn hiện tại vô cùng nhiều, người Phi Linh môn ta lại quá ít cho nên giữ trật tự có chút khó khăn.  

Lục Tiểu Bạch nói.  

Vẻ mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống rồi nói:  

– Tiểu Bạch, bắt đầu tạo thành, để trấn Đoàn Sơn và trấn Hoa Môn hợp lại với nhau tạo thành một tòa thành lớn. Sau này đây chính là căn cơ của Phi Linh môn chúng ta. Đồng thời bây giờ bắt đầu phát triển quy mô Phi Linh môn.  

– Chưởng môn, hợp nhất trấn Đoàn Sơn và trấn Hoa Môn là một hạng mục lớn nha.  

Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi chợt nói.  

– Có thể làm từ từ, chúng ta có thời gian mà.  

Lục Lâm Thiên nói.  

Buổi trưa. Trong một mật thất phía sau hậu sơn, ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn vào ba người Tôn Tử Sơn bị cấm chế, ánh mắt cuối cùng nhìn vào Linh Tướng nhị trọng kia nói:  

– Linh Tướng nhị trọng, thực lực không tồi, cho ngươi một cơ hội, nếu như gia nhập Phi Linh môn, ta có thể tha cho ngươi một mạng.  

– Ngươi đối với ta như vậy chẳng lẽ đây là thành ý để ta gia nhập Phi Linh môn sao?  

Linh Tướng nhị trọng kia nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt mang theo chút ngạo khí. Bằng vào thân phận Linh Tướng nhị trọng khiến cho hắn ít nhiều có chút kiêu ngạo, trong khu vực sát biên giới Cổ Vực này hắn cũng coi như là một nhân vật nhất hào.  

– Ngươi tính là cái gì? Linh Tướng nhị trọng mà thôi, có ngươi gia nhập hay không đối với Phi Linh môn ta cũng không có tác dụng quá lớn. Ta cũng lười quản chút ngạo khí của ngươi.  

Vẻ mặt Lục Lâm Thiên đột nhiên âm trầm, thủ ấn chợt kết, một cỗ linh lực tức thì tràn ra.  

– Ngươi cũng là Linh Tướng?  

Cảm nhận được khí tức trên người Lục Lâm Thiên, sắc mặt Linh Tướng nhị trọng này lập tức đại biến.  

Lục Lâm Thiên không đáp lời hắn. Vẻ mặt lạnh lẽo, đạo trảo ấn trong tay đã đánh vào thiên linh cái của Linh Tướng nhị trọng kia. Một cỗ lực hút tuôn ra, Linh Tướng nhị trọng kia hét thảm một tiếng, trong nháy mắt hóa thành một cỗ thây khô. Thi thể của hắn dưới linh hỏa của Lục Lâm Thiên cũng hóa thành tro tàn.  

Mà cảnh tượng này khiến cho Linh Phách ngũ trọng và Tôn Tử Sơn lập tức biến sắc.  

– Còn ngươi.  

Lục Lâm Thiên đi tới bên người Linh Phách ngũ trọng. Bàn tay chụp xuống. Chỉ sau một lát, Vũ Phách ngũ trọng kia hóa thành một cỗ thây khô. Cuối cùng linh hỏa trong tay Lục Lâm Thiên chợt lóe, thây khô này lập tức hóa thành tro tàn.  

– Ngươi không phải là vũ giả sao? Sao lại là linh giả?  

Khi Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn Tôn Tử Sơn, thì trong mắt Tôn Tử Sơn lúc này đã tràn ngập sự kinh hãi.  

– Trên đời này còn có Linh vũ song tu.  

Lục Lâm Thiên nói xong cũng không để ý tới Tôn Tử Sơn mà móc ra Linh Ngọc sàng trong nhẫn trữ vật rồi khoanh chân ngồi xuống. Thủ ấn chợt kết, bắt đầu chậm rãi luyện hóa cỗ linh lực vừa được thôn phệ trong cơ thể.  

Cỗ linh lực vừa được thôn phệ cũng không nhỏ. Một Linh Tướng nhị trọng, một Linh Phách ngũ trọng. Cỗ linh lực này bản thân nó đã là linh lực rồi, cho nên Lục Lâm Thiên chỉ cần hơi chút luyện hóa bỏ đi tạp chất là có thể chuyển thành linh lực của bản thân.  

Những linh lực được thôn phệ này sau khi được luyện hóa lập tức tiến vào trong đầu Lục Lâm Thiên. Hồn đan trong đầu hắn xoay tròn, đồng thời tiểu đao màu vang kia không biết từ khi nào cũng xoay tròn, đồng thời hấp thu linh hồn lực trong hồn đan. Vô hình trung, linh hồn lực trong đầu Lục Lâm Thiên càng lúc càng mạnh.  

Một lát sau, Lục Lâm Thiên đã tiến vào trạng thái tu luyện, quanh thân được bao phủ bởi một vòng quang mang trong suốt mà vô hình, khí tức trên người chậm rãi được đề thăng.  

Loại tiến bộ này cực kỳ nhanh chóng, nhanh đến nỗi không thể tưởng tượng nổi, cỗ linh lực được thôn phệ kia chỉ cần hơi luyện hóa là có thể trở thành linh lực của bản thân Lục Lâm Thiên, tốc độ này quả thực có chút dọa người.  

Nhìn thấy một màn này, Tôn Tử Sơn vô cùng kinh hãi. Tới lúc này hắn mới biết được, chưởng môn Phi Linh môn không ngờ lại là Linh Vũ song tu trong truyền thuyết.  

Một đêm chậm rãi trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, Lục Lâm Thiên mới đình chỉ tu luyện.  

Phù.  

Từ trong cơ thể thở ra một ngụm trọc khí, Lục Lâm Thiên mở hai mắt ra. Cảm nhận linh lực trong đầu mình, Lục Lâm Thiên vô cùng thỏa mãn, tuy rằng chưa thể đột phá tới trọng tiếp theo thế nhưng cũng không còn xa.  

Thu hồi Linh Ngọc sáng, Lục Lâm Thiên lại đi tới trước mặt Tôn Tử Sơn đang kinh hãi.  

– Lục chưởng môn, ngươi đừng giết ta, ta có thể gia nhập Phi Linh môn của ngươi, ngươi muốn ta làm gì cũng được.  

Đường đường là nhất môn chi chủ lúc này lại kinh hãi, hoảng sợ nhìn Lục Lâm Thiên.  

– Đáng tiếc, ngươi đã biết chuyện mà ta không muốn người khác biết.  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, lập tức một đạo trảo ấn trong tay chụp vào thiên linh cái của Tôn Tử Sơn.  

Một lát sau, Lục Lâm Thiên đi ra mật thất rồi tiếp tục tới thác nước lĩnh ngộ lực lượng thuộc tính. Mấy canh giờ sau bắt đầu tu luyện vũ kỹ, từng thanh âm bạo liệt quanh quẩn phía sau núi.  

– Vũ kỹ tiểu tử này đang tu luyện dường như không tầm thường.  

Trên đỉnh núi, ánh mắt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh có chút kinh ngạc nhìn Lục Lâm Thiên, sau đó thân ảnh lập tức biến mất tại chỗ.  

Một ngày đêm trôi qua, Lục Lâm Thiên vẫn không ngừng tu luyện vũ kỹ.  

Lúc chạng vạng, sau khi Lục Lâm Thiên thu thập một phen đang định trở về thì cách đó mấy ngọn núi có một cỗ khí tức bàng bạc đang chậm rãi kéo lên. Cảm nhận được cỗ khí tức này, Lục Lâm Thiên không khỏi nhíu mày, vòng xoáy dưới chân chợt léo, thân ảnh lập tức biến mất.  

– Tham kiến chủ nhân.  

Tại một sườn núi, lúc Lục Lâm Thiên xuất hiện thì đám yêu thú Nghịch Lân Yêu Bằng, Huyết Ngọc Yêu Hổ, Thái Âm Yêu Thỏ đều đang ở đó.