Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 682: Lưu lại một người (2)




Lưu Nhất Thủ hỏi Lục Tiểu Bạch. Từ trong miệng Lục Tiểu Bạch biết được chưởng môn và Lục Tiểu Bạch từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lập tức Lưu Nhất Thủ sửa lại xưng hô với Lục Tiểu Bạch.  

– Lần này người tới hội đấu giá khẳng định sẽ vô cùng nhiều, hai trăm khách điếm kia tuyệt đối không đủ, không đủ cũng tốt, đến lúc đó giá mới cao, cung không đủ cầu thì chúng ta mới có thể kiếm được tiền.  

Lục TIểu Bạch nói.  

– Nhanh, đẩy nhanh tiến độ.  

Lưu Nhất Thủ lại lớn tiếng nói với mọi người.  

Sau khi tin tức hội đấu giá trên trấn Hoa Môn truyền đi, lúc này có không ít người ở phụ cận trấn Hoa Môn đã xuất hiện, cũng có không ít người đang tiến vào trấn Hoa Môn.  

Mà tin tức đấu giá hội truyền đi cũng khiến cho không ít thế lực chung quanh kinh ngạc. Khôi lỗi cấp năm, đan dược cao giai lục phẩm, vũ kỹ Huyền cấp sơ giai, những thứ này tuyệt đối là bảo vật.  

Vì thế mấy thế lực phụ cận lập tức đi tới trấn Hoa Môn, loại bảo vật này quả thực khó có được mang ra ngoài đấu giá một lần, chỉ cần một ít thế lực hơi có chút tài phú sẽ không bỏ qua. Đương nhiên những thế lực nhỏ, tự biết thực lực bản thân không thể tranh giành nhưng vẫn cứ tiến tới xem náo nhiệt.  

Trên Quỷ Vũ Tông, trong đại điện trên ngọn núi cao vút kia có không ít thân ảnh đang ngồi đó, ngồi ở trên cùng là Đới Đường và Đới Cương Tử.  

– Chưởng môn, hội đâu giá trên trấn Hoa Môn không biết là thật hay giả, hiện tại chúng ta phải làm gì bây giờ?  

Trong đại điện, một người có vẻ như là trưởng lão của Quỷ Vũ Tông chừng năm mươi tuổi đứng lên hỏi Đới Đường.  

– Khôi lỗi cấp năm, đan dược lục phẩm cao giai, vũ kỹ Huyền cấp, những bảo vật này nếu như thực sự có thì Quỷ Vũ Tông chúng ta cũng không thể buông tha. Dù sao đây cũng là địa bàn của Quỷ Vũ Tông ta. Đan dược lục phẩm cao giai, vũ kỹ Huyền cấp sơ giai đối với Quỷ Vũ Tông chúng ta đều là thứ khó có được. Rốt cuộc là ai đem những bảo vật như thế này ra đấu giá?  

Một trưởng lão mặc áo bào trắng, tuổi chừng hơn bốn mươi nói.  

– Trấn Hoa Môn là địa bàn của Phi Linh môn, chẳng lẽ là Phi Linh môn sao?  

– Theo thám tử của chúng ta tại trấn Hoa Môn báo lại, là một thế lực thần bí, không phải Phi Linh môn tạo ra, ta nghĩ Phi Linh Môn cũng không cầm được loại bảo vật này.  

Đới Đường nhìn mọi người, nhướng mày nói:  

– Chư vị, đấu giá hội lần này vô cùng kỳ quặc, chúng ta cũng nên chú ý một phen. Tới ngày đó ta sẽ tự mình đi một chuyến nhìn xem liệu thực sự có đan dược lục phẩm cao giai, vũ kỹ Huyền cấp sơ giai hay không. Nếu như có thì Quỷ Vũ Tông chúng ta phải tận lúc nắm bắt cơ hội này.  

– Đại ca, huynh tự mình đi tới chỉ sợ có chút không thích hợp. Quỷ Vũ Tông không thể không có tông chủ tọa trấn. Huống chi mấy năm nay Phi Linh môn vô cùng quỷ dị, chúng ta và Phi Linh môn đã âm thầm giao phong mấy lần, nếu như đại ca đi, đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì quả thực không tốt chút nào, để đệ đi đi.  

Đới Cương Tử nói.  

Nghe Đới Cương Tử nói vậy mấy trưởng lão cũng không ngạc nhiên, mấy người này đều biết tông chủ và phó tông chủ bất hòa, lần này đi hội đấu giá nếu như quả thực có vũ kỹ Huyền cấp và đan dược lục phẩm cao giai mà nói, đương nhiên sẽ vào tay người đó, hai người chỉ sợ đều không muốn bỏ qua.  

Nghe Đới Cương Tử nói vậy, sắc mặt Đới Đường không chút biến đổi nói:  

– Nhị đệ, chính là bởi vì chúng ta âm thầm giao phong với Phi Linh môn mấy lần cho nên mượn cơ hội lần này ta cũng muốn tự mình tới Phi Linh môn xem rốt cuộc cường giả Linh Suất ở Phi Linh môn là ai. Mấy năm này động tĩnh của Phi Linh môn có chút không bình thường.  

– Đại ca, không bằng để đệ đi Phi Linh môn, huynh tọa trấn trong tông môn, đệ sẽ đi Phi Linh môn trước.  

Sắc mặt Đới Cương Tử trầm xuống nói.  

– Nhị đệ không cần nhiều lời, đệ tự mình tọa trấn tông môn, ta đi Phi Linh môn một chuyến là được.  

Đới Đường nói. Suy nghĩ trong lòng Đới Cương Tử này sao hắn không biết, nếu như thực sự có đan dược lục phẩm cao giai và vũ kỹ Huyền cấp sơ giai, đương nhiên Đới Cương Tử này sẽ thu vào trong tay hắn.  

Nghe thấy Đới Đường quyết định như vậy, sắc mặt Đới Cương Tử thoạt nhìn không được tốt cho lắm, cơ mặt co quắp một chút sau đó không nói thêm gì nữa.  

– Tông chủ, Hoàng trưởng lão và Bạch trưởng lão cùng Tần trưởng lão tiến vào trong sơn mạch Vụ Đô đã hơn bốn tháng, có lẽ cũng sắp trở về.  

Một trưởng lão lên tiếng.  

– Đúng vậy, có lẽ lần này ba vị chưởng lão cũng có thu hoạch không ít, Phi Linh môn muốn đấu với chúng ta, bọn chúng chưa đủ tư cách.  

Một trưởng lão mặc lam bào đắc ý cười nói.  

Thời gian tiếp tục trôi qua. Trong không trung tại một nơi nào đó trong sơn mạch Vụ Đô, trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư Lục Lâm Thiên chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí trong cơ thể, cảm nhận chân khí trong cơ thể lúc này đã tới Vũ Tướng tứ trọng trung kỳ, trong mấy ngày nay luyện hóa Vũ Tướng ngũ trọng của Quỷ Vũ Tông lại thôn phệ một Vũ Tướng ngũ trọng của một dong binh lớn hôm qua, thế nhưng cũng chỉ khiến cho tu vi của hắn tăng lên Vũ Tướng trung kỳ mà thôi.  

Chỉ trong mấy ngày hôm nay hắn đã thôn phệ hai Linh Phách, tu vi linh lực cũng có chút đề thăng, mặt khác cũng kéo thêm mấy Linh Sư, hai Linh Phách vào Phi Linh môn.  

– Chủ nhân, chúng ta tới rồi. Dong binh đoàn kia ở ngay phía dưới, ước chừng có ba trăm người.  

Thạch Vượn Yêu Vương nói.  

– Ba trăm người, hẳn là có Vũ Tướng đi.  

Lục Lâm Thiên nói nhỏ, dong binh đoàn chừng ba trăm người cũng được coi là khá lớn, đầu lĩnh của dong binh đoàn này có lẽ sẽ có Vũ Tướng nhất trọng hoặc là Vũ Tướng nhị trọng. Mà tu vi hiện tại của hắn thôn phệ vũ giả Vũ Tướng dưới ngũ trọng không có hiệu quả gì cao lắm.  

– Chưởng môn, dong binh đoàn này chúng ta định thu phục hay đánh chết.  

Tương Viễn quay lại nói với Lục Lâm Thiên. Trải qua nhiều ngày ở chung, giờ phút này, Tương Viễn cũng không dám xem thường vị tiểu chưởng môn này, trong lúc bất tri bất giác trong lòng đã cung kính hơn không ít.  

– Mấy ngày nay chúng ta thu phục được bao nhiêu dong binh đoàn rồi?  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

– Chưởng môn, năm ngày gần đây đã có bảy dong binh đoàn bị chúng ta thu phục, nhân số tổng cộng chừng một nghìn tám trăm người, tiêu diệt mười một dong binh đoàn, nhân số chừng hơn hai nghìn.  

Tương Viễn nói.  

– Chúng ta đi xuống phía dưới thôi, có thể thu phục thì lưu lại, không thể thu phục thì trực tiếp tiêu diệt.  

Lục Lâm Thiên nói.  

Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, đám Linh giả phía sau Lục Lâm Thiên không khỏi trầm xuống, mấy ngày nay bọn họ rốt cuộc đã hiểu như thế nào là sát tinh, người thanh niên trước mặt bọn họ một khi đã động thủ thì tuyệt không lưu tình.  

Sưu Sưu.  

Ba người cùng chúng thú từng tầng trời thấp nhảy xuống mặt đất, chỉ trong chốc lát trong không gian vang lên tiếng thú rống, lập tức tiếng kêu thảm thiết vang vọng.