Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 594: Đối phó Chu gia (1)




Lục Lâm Thiên không có chút do dự nói, thân phận đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông hắn còn không đặt ở trong mắt nữa là tộc trưởng. Chức vị tộc trưởng Lục gia nói thật dễ nghe, trên thực tế bọn họ đang hy vọng hắn che chở cho Lục gia mà thôi. Khi trước Lục gia đối với Lục Lâm Thiên như thế nào, sau khi chứng kiến thực lực của hắn đã lập tức muốn lấy lòng, Lục Lâm Thiên vô cùng kinh thường những chuyện như thế này.  

Lục Lâm Thiên trực tiếp cự tuyệt khiến cho những trưởng lão Lục gia đều biến sắc, nhưng Lục Đông dường như đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện này, hắn liền nói:  

– Lâm Thiên, con không nên cự tuyệt nhanh như vậy, suy nghĩ mấy ngày rồi hãy quyết định.  

– Đại bá, con không cần suy nghĩ nữa. Con kính trọng người, không muốn làm khó người, thân phận đệ tử thân truyền Vân Dương Tông con còn không quan tâm, người nghĩ chức vị tộc trưởng này con sẽ quan tâm sao?  

Lục Lâm Thiên nói.  

Lục Đông khẽ thở dài, không nghĩ tới Lục Lâm Thiên lại kiên quyết như vậy.  

– Đại ca, Lâm Thiên đã không muốn làm tộc trưởng thì thôi, huynh đừng làm khó nó.  

Lục Nam nói, lúc này nàng mặc một bộ cẩm bào, dáng vẻ vô cùng phú quý, mái tóc dài được buộc đằng sau, sắc mặt lúc này có chút mất tự nhiên. Nàng không hy vọng Lục Lâm Thiên trở thành tộc trưởng Lục gia, đối với nàng vô cùng bất lợi. Vạn nhất nếu Lục Lâm Thiên nên làm tộc trưởng sau này hắn sẽ đối phó với nàng càng thêm dễ dàng. Nhớ tới trước đây đối xử với Lục Lâm Thiên, hiện tại trong lòng nàng vô cùng lo lắng Lục Lâm Thiên sẽ đối phó với nàng.  

Ánh mắt Lục Thiếu Du lạnh lùng nhìn qua Lục Nam, sau đó là Chu Lập Hưng, Triệu Hải Minh, nói:  

– Lục Nam, nữ nhi Lục gia gả ra ngoài, ngươi còn ở lại Lục gia ăn uống thật không biết xấu hổ, lát nữa thu thập một chút, trở lại Chu gia của ngươi đi.  

Đối với Lục Nam, Lục Lâm Thiên gọi thẳng tên, cũng là vì xả giận cho Lục Lâm Thiên trước đây.  

Sắc mặt Lục Nam đại biến. Trong đại biện, mọi người cũng lập tức nhìn về phía ba người Lục Nam, đối với ba người Lục Nam ăn mặc không phải trả tiền ở Lục gia, thế nhưng lại không xuất lực vì Lục gia, trong lòng chúng trưởng lão sớm đã biết, lúc này đều đứng bên xem náo nhiệt.  

– Lâm Thiên, sao con lại nói với cô cô con như vậy?  

La Lan thị kéo tay Lục Lâm Thiên, vội vã nói với Lục Nam rằng:  

– Nhị cô cô, Lâm Thiên còn trẻ ăn nói không suy nghĩ, muội đừng chấp nhặt với hắn.  

– Mẫu thân, bà ta rốt cuộc là nhị cô cô của con sao? Người không nhớ khi trước kẻ nhục mạ mẫu thân nhiều nhất chính là bà ta sao? Loại cô cô như thế này không xứng.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Lâm Thiên, sự tình trước kia đã qua không cần nhắc lại nữa.  

La Lan thị nói với Lục Lâm Thiên.  

– Lục Lâm Thiên, ngươi không cần phải kiêu ngạo. Chúng ta ở lại Lục gia thì làm sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như nửa tộc nhân của Lục gia. Ngươi thì tính là cái gì? Đừng tưởng có chút thực lực là có thể diễu võ dương oai tại Lục gia.  

Chu Lập Hưng vỗ ghế đứng lên. Ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên tràn ngập hàn ý, chỉ là hàn ý này dường như quá nhỏ, một đại nam nhân bị người khác nói như vậy, tuy rằng trong lòng hắn không dám trêu chọc Lục Lâm Thiên, thế nhưng lúc này cũng phải đứng lên nói vài câu.  

– Ha ha, ngươi nói ta là cái gì sao? Ta kiêu ngạo thì thế nào?  

Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, lập tức đứng dậy đi về phía ba người Chu Lập Hưng, trong mắt mang theo hàn ý. Khiến cho ba người Lục Nam tức giận cũng là do Lục Lâm Thiên cố ý, thù Triệu Tuệ này, sau này báo cũng được. Thù đám Lục Nam này, hôm nay hắn phải báo trước.  

– Lâm Thiên….  

Lục Đông biến sắc, thế nhưng hắn còn chưa nói xong, Lục Lâm Thiên đã quay đầu lại nói với hắn:  

– Đại bá, con kính trọng người, thế nhưng người cũng đừng làm khó con, con tự có chừng mực.  

– Cha.  

Lục Vô Song kéo Lục Đông ngồi xuống, nàng biết tính tình của Lục Lâm Thiên. Nếu như thực sự chọc tới Lục Lâm Thiên, chỉ sợ lúc đó ngay cả Lục gia cũng không còn bình an nữa.  

– Lục Lâm Thiên, ngươi muốn sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ?  

Chu Lập Hưng quát lên, trong mắt rõ ràng có chút hoảng sợ.  

– Động thủ thì sao?  

Trong mắt Lục Lâm Thiên bắn ra sát khí, đồng thời chân khí dưới chân chợt lóe, một chân trực tiếp bắn về phía Chu Lập hưng.  

Sắc mặt Chu Lập Hưng lập tức đại biến, đang muốn bày ra phòng ngự. Thế nhưng hắn chỉ có tu vi Vũ Phách nhất trọng, sao lại là đối thủ của Lục Lâm Thiên được. Tốc độ cũng không cùng một đẳng cấp, ngay khi Chu Lập Hưng thầm hô không tốt thì chân của Lục Lâm Thiên cũng đá vào tiểu phúc của Chu Lập Hưng.  

Phanh.  

Chân khí trút xuống, thân thể Chu Lập Hưng trong nháy mắt bị đánh bay, hung hăng đập vào trên vách tường đại điện, khiến cho vách tường nứt nẻ.  

Khục Khục.  

Một ngụm máu phun ra, một cước này Lục Lâm Thiên không dùng toàn lực, thế nhưng cũng đủ để phá hủy đan điền trong cơ thể Chu Lập hưng, nếu thêm một chút lực nữa, đủ để lấy mạng hắn.  

Mạnh mẽ xuất thủ như thiểm điện, lúc này trong đại điện chỉ sợ cũng chỉ có Vân Hồng Lăng mới miễn cưỡng thấy rõ động tác của Lục Lâm Thiên. Thực lực những người khác cho dù là ba vị trưởng lão ngoại môn, thực lực của chỉ là Vũ Phách thất trọng, bát trọng mà thôi, căn bản không thấy rõ động tác của Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên xuất thủ khiến cho mọi người chấn động, trong giây lát mọi người kinh ngạc rồi sắc mặt đám người Lục Đông, Lục Tây đại biến.  

– Chu Lập Hưng, trước đây ngươi đối với ta thế nào, ta đối với ngươi như vậy, một cước này quả thực tiện nghi cho ngươi rồi.  

Lục Lâm Thiên không nhìn về phía Chu Lập Hưng đang nằm trên mặt đất mà ánh mắt nhìn về phía Chu Hải Minh đang kinh hãi, lạnh nhạt nói:  

– Chu Hải Minh, khoản sổ sách từ nhỏ tới lớn hôm nay cũng nên tính toán rồi.  

– Lâm Thiên, không thể động thủ.  

Lục Đông lớn tiếng nói, lập tức đứng lên.  

Sưu.  

Lời Lục Đông nói Lục Lâm Thiên căn bản không nghe, bàn tay như thiểm điện đánh ra một chưởng. Chân khí bùng ra khiến cho không gian gợn sóng. Chu Hải Minh này chỉ có tu vi Vũ Sư mà thôi, loại thực lực này so với Lục Lâm Thiên, căn bản không thể so sánh.  

– Lâm Thiên.  

Sắc mặt Lục Đông đại biến, thân ảnh đang muốn tiến về phía Lục Lâm Thiên, thế nhưng lúc này có một thân ảnh khác nhanh như thiểm điện đứng trước mặt Lục Đông.  

– Đại bá, người là phụ thân của Vô Song tỷ, ta không muốn động thủ với người, người ngồi xuống đi.  

Thân ảnh của Vân Hồng Lăng nhanh như thiểm điện ngăn trở trước người Lục Đông.  

– Cha, Lâm Thiên sẽ có chừng mực.  

Lục Vô Song trong nháy mắt cũng đi tới trước người Lục Đông.  

Khi một đạo chưởng ấn rơi vào trên người Chu Hải Minh, thân thể Chu Hải Minh cũng hung hăng rơi vào vách tường nơi Chu Lập Hưng vừa đập vào.  

Khục khục.  

Miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi, sinh tử không rõ.  

– Từ nhỏ tới lớn, ta chỉ trả lại ngươi một chưởng, cũng đã tiện nghi cho ngươi rồi.  

Lục Lâm Thiên thu tay lại rồi chắp tay đứng trong đại điện, hàn ý tràn ngập quanh thân.