Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 581: Nửa đường gặp ám sát (1)




– Nếu như Phi Linh môn tìm tới Thiên Kiếm Môn, Địa Linh Tông, Vạn Thú Tông, hẳn những môn phái này cũng sẽ có hứng thú hợp tác với Phi Linh môn nha. Thực lực của Phi Linh Môn tuyệt đối đủ để bọn họ coi trọng.  

Khí thế Lục Lâm Thiên lúc này tuy rằng không bằng Vân Khiếu Thiên thế nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ.  

Ánh mắt Vân Khiếu Thiên trầm xuống, nhìn Lục Lâm Thiên trong lòng chấn động, hắn phát hiện ra mình không thể chèn ép được tiểu tử này. Tiểu tử này so với đám cáo già trong Tam tông Tứ môn còn giảo hoạt hơn.  

– Được rồi, dựa theo quy củ của Phi Linh môn ngươi, đến lúc đó Vân Dương Tông có thể tự do tiến nhập hoạt động, chỉ là nếu như ở ngoài phạm vi thế lực của Phi Linh môn, nếu như Vân Dương Tông gặp phải đả kích Phi Linh môn ngươi phải toàn lực vô điều kiện xuất thủ viện trợ.  

Vân Khiếu Thiên nói.  

– Đương nhiên không thành vấn đề, thành giao.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười.  

– Ài.  

Vân Khiếu Thiên khẽ thở dài, hắn không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể đáp ứng tiểu tử này. Vô hình trung Vân Khiếu Thiên biết mình đã thua tiểu tử này.  

Lập tức hai người trong đình viện thương nghị thêm rất nhiều chi tiết khác. Lúc này các thế lực trong Cổ Vực đương nhiên không thể biết được, Cổ Vực sẽ vì lần thương nghị này của hai người mà sẽ rung chuyển.  

Sau hai canh giờ, trong đình viện của Vân Khiếu Thiên truyền ra hai tiếng cười to. Tiếng cười này sao nghe lại giống như đang cười gian vậy.  

Lục Lâm Thiên sau khi rời khỏi đình viện của Vân Khiếu Thiên lập tức cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư về ngọn núi của mình. Trong lòng không khỏi vui vẻ, chuyện tình kết minh với Vân Dương Tông rốt cuộc cùng đã bàn luận xong.  

Vân Khiếu Thiên đứng trước đình viên, cánh tay rung rẩy, nhìn vào dãy núi liên miên phía dưới khóe miệng mỉm cười, lẩm bẩm nói:  

– Tiểu tử này quả thực không đơn giản, chịu chút thiệt thòi cho nó cũng được, ai bảo nó là con rể mình đây.  

– Lão đại, tâm tình của huynh dường như không tồi nha.  

Trong phòng, Tiểu Long nhìn thấy Lục Lâm Thiên lập tức tò mò hỏi.  

– Tiểu Long, ngày mai chúng ta có thể rời khỏi nơi này rồi.  

Lục Lâm Thiên nói, vừa rồi hắn cũng nói với Vân Khiếu Thiên về việc này. Ngày mai cũng vừa vặn là ngày đệ tử thân truyền được về thăm nhà, tuy rằng mình đã không còn là đệ tử của Vân Dương Tông nữa, thế nhưng ngày mai đi cũng vừa khéo.  

– Rốt cuộc có thể rời khỏi nơi này sao?  

Bạch Linh nói, có vẻ nàng rất hưng phấn.  

– Đúng vậy, ngày mai có thể rời khỏi đây.  

Lục Lâm Thiên nói. Nghĩ tới không bao lâu nữa là có thể gặp được mẫu thân mình, Lục Lâm Thiên cũng vô cùng cao hứng. Rời khỏi Lục gia ba năm rồi. Ba năm này đối với hắn mà nói cũng xảy ra nhiều chuyện, cửu tử nhất sinh, một đường gian khổ, thế nhưng tất cả đều đáng giá. Đã khiến hắn bước từng bước lớn.  

Nghĩ tới mục tiêu khi trước của chính mình, chỉ là bảo vệ mẫu thân, bảo vệ bản thân, mà hiện tại rốt cuộc hắn đã sở hữu thực lực như vậy.  

Ngày mai còn có một việc khiến cho Lục Lâm Thiên vô cùng bất đắc dĩ. Vừa rồi nhạc phụ Vân Khiếu Thiên có nói, ngày mai trở về Vân Hồng Lăng cũng sẽ theo hắn. Dù sao hiện tại chỉ có Vân Dương Tông đơn phương tuyên bố hai người đính hôn, chuyện này tốt xấu cũng phải thương lượng nói với Lục gia một tiếng.  

Vốn Vân Khiếu Thiên còn muốn phái một hộ pháp tự mình đến Lục gia một chuyến thế nhưng lại bị Lục Lâm Thiên cự tuyệt. Hắn đính hôn, nói trắng ra trong lòng Lục Lâm Thiên, không có nửa điểm quan hệ với Lục gia. Chỉ cần mẫu thân hắn đồng ý là được. Vì vậy cuối cùng Vân Khiếu Thiên để Vân Hồng Lăng đi tới Lục gia, cũng tiện ăn nói với Lục gia.  

Nghĩ tới việc Vân Hồng Lăng tới Lục gia, Lục Lâm Thiên nghĩ mẫu thân nhất định sẽ vô cùng cao hứng.  

Sau nghĩ suy nghĩ lung tung một phen, Lục Lâm Thiên tiếp tục ăn vào một khỏa yêu đan rồi bắt đầu luyện hóa. Số lượng yêu đan trên người cũng không còn mấy khỏa. Hiện giờ yêu đan tứ giai đối với việc tăng lên thực lực của hắn cũng đã không còn bao nhiêu tác dụng. Thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng không muốn lãng phí. Ít nhiều cũng có thể tăng cường một chút thực lực mà.  

Một lát sau, Lục Lâm Thiên tiến vào trạng thái tu luyện, chuyện tu luyện trong lúc rảnh rỗi đã thành một thói quen của Lục Lâm Thiên.  

Cùng ngày, trong đám đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông truyền ra một tin tức, Lục Lâm Thiên rời khỏi Vân Dương Tông, không phải là đệ tử của Vân Dương Tông nữa. Thế nhưng sau đó lại đính hôn với Vân Hồng Lăng, tin tức này khiến cho những đệ tử thân truyền rung động.  

Mà hai người Hàn Phong cùng Đổng Phàn chỉ có thể bất đắc dĩ mà thôi, tuy rằng sư phụ trước đây có ý tác hợp thế nhưng hai bọn hắn lại không nắm được.  

Ngày thứ hai, hầu như các đệ tử cũ và mới đều đã biết được tin tức này, cả đám không ngừng nghị luận, loại tình huống như vậy khiến cho mọi người vô cùng bất ngờ.  

Sáng sớm ngày thứ ba, trên chủ phong Vân Dương Tông, thân hình Thiên Sí Tuyết Sư hóa thành ba mươi trượng xoay quanh bầu trời, Bạch Linh và Tiểu Long đều ở trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Huyết Tích Dịch cũng thu nhỏ thân thể lại.  

Trên ngọn núi cao nhất có mấy đạo thân ảnh đang đứng đó. Lục Lâm Thiên, còn có Vũ Ngọc Tiền, Vân Khiếu Thiên, Vân Hồng Lăng, Lục Vô Song, Tạ trưởng lão, Đại hộ pháp, mặt khác còn có nha hoàn Đông Mai của Vân Hồng Lăng.  

– Hồng Lăng, giờ con cũng không còn nhỏ nữa, tới Lục gia rồi, không nên tùy hứng làm bậy.  

Biết tình tình của nữ nhi bảo bối này Vân Khiếu Thiên nói.  

– Cha, con nào có tùy hứng đâu?  

Vân Hồng Lăng chu miệng nói, khuôn mặt đỏ ửng.  

– Lâm Thiên, sau khi trở về, có thời gian thì trở lại thăm sư phụ.  

Vũ Ngọc Tiền lúc này cũng đang căn dặn đồ đệ bảo bối của mình.  

– Nhất định đệ tử sẽ về thăm sư phụ.  

Lục Lâm Thiên nói, có một người sư phụ thế này cũng chính là vận khí của mình.  

Bên cạnh, Tạ trưởng lão cũng đang căn dặn Lục Vô Song, tình cảm thầy trò cũng không cạn.  

– Được rồi, đi đi.  

Một lát sau, Vân Khiếu Thiên nói với mọi người.  

Ba người thi lễ cáo từ rồi lập tức nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.  

Giữa không trung, sơn mạch Vân Dương dần biến mất phía sau. Xa xa Lục Lâm Thiên nhìn thấy không yêu thú phi hành nhị giai, trên đó có không ít đệ tử đang ngồi.  

– Đó là yêu thú đưa đệ tử ba năm trước về thăm nhà, thời gian là nửa năm. Sau nửa năm sẽ trở lại Vân Dương Tông.  

Lục Vô Song nhìn thấy Lục Lâm Thiên có chút hiếu kỳ lập tức khẽ cười nói.  

– Thời gian nửa năm sao?  

Lục Lâm Thiên nhớ tới lần trước hắn cũng ngồi trên lưng yêu thú phi hành nhị giai tới Vân Dương Tông. Tốc độ so với Thiên Sí Tuyết Sư chậm hơn rất nhiều. Những đệ tử thân truyền này về thăm nhà, tuy rằng có thời gian nửa năm, thế nhưng đi đi lại lại, lộ trình xa chút cũng mất hơn nửa thời gian rồi.  

Từ Lục gia tới Vân Dương Tông cũng không xa lắm, nếu như cưỡi Nham Thứu, yêu thú phi hành nhị giai chỉ cần nửa tháng. Hiện tại hắn cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư nếu như toàn lực phi hành, Lục Lâm Thiên phỏng chừng nếu như không dừng lại thì không tới nửa tháng. Yêu thú nhị giai Nham Thứu so với Thiên Sí Tuyết Sư mà nói, đương nhiên tốc độ không thể nào so sánh được.