Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 571: Hóa ra là Nàng




Thanh âm của Lục Lâm Thiên vừa dứt, đoàn năng lượng liền được đẩy đi, trong sát na, nhiệt độ trong toàn bộ Diễn võ trường lập tức tăng nhanh.  

Đạo năng lượng kia dưới ánh mắt của trăm vạn người trong nháy mắt bành trướng, giống như một người cao lớn đột nhiên xuất hiện trong không gian, vừa rồi chỉ nhỏ bằng nắm tay lúc này đã có thể tích bằng một nghìn ba trăm thước.  

Đầu phượng hoàng bằng năng lượng kia bay lên không trung, hỏa diễm không ngừng gào thét, khí tức cuồng bạo phóng lên cao mang theo hỏa diễm ngập trời nhanh chóng bao phủ không trung, không khí bị đốt cháy vang lên tiếng ken két, kinh khủng tới cực điểm.  

Đạo năng lượng này có tốc độ nhanh đến kinh khủng. Trên khán đài, cảm nhận được lực lượng kinh khủng bên trong đầu phượng hoàng này, sắc mặt đám người Cổ Kiếm Phong, Vân Khiếu Thiên, Dương trưởng lão, Cổ Phong trưởng lão đều đại biến.  

Lúc này trong mắt thanh niên gầy gò kia cũng xuất hiện sự kinh hãi. Lúc này hắn đã có thể cảm nhận được sự cường hãn của năng lượng kinh khủng này. Đạo năng lượng này khiến cho hắn đột nhiên có cảm giác tim đập nhanh. Mà đạo năng lượng này chỉ trong nháy mắt xuất hiện trước người hắn.  

Trên võ đài, thanh niên gầy gò kia nhanh chóng lùi lại, vẻ mặt hoảng sợ. Lập tức ánh mắt trầm xuống, thủ ấn trong tay đột nhiên biến hóa. Thủ ấn đánh ra, nhất thời năng lượng bên trong thiên địa đột nhiên trờ nên vô cùng cuồng bạo, một cỗ năng lượng kỳ dị ba động chợt xuất hiện trong võ trường. Những người cảm nhận được cỗ lực lượng này ba động chính là chúng cường giả Tam tông Tứ môn, sắc mặt mọi người nhanh chóng biến đổi.  

Chỉ trong nháy mắt, thủ ấn trước người thanh niên gầy gò biến hóa huyền ảo phức tạp, năng lượng ba động trước người càng thêm cuồng bạo. Một đạo năng lượng màu vàng đột nhiên hội tụ trong không gian, giống như là từ trong hư vô hiện ra vậy, cuối cùng cuốn quanh người hắn không ngừng xoay tròn.  

Trên Diễn võ trường lúc này không gian vô cùng áp lực, một cỗ lực lượng khiến cho tim đập nhanh hơn từ bốn phương tám hướng hiện ra.  

– Địa Cương Ấn.  

Một tiếng hét lớn từ trong miệng thanh niên gầy gò kia truyền ra. Đồng thời trước mắt hắn từ trong hư không trống rỗng có một đạo thủ ấn được ngưng tụ ầm ầm đánh về phía đầu phượng hoàng bằng năng lượng nóng cháy kia.  

Đạo chưởng ấn này cũng to hơn nghìn thước, chưởng ấn được đẩy đi trực tiếp ghiền nát gợn sóng không gian, uy thế kinh khủng không gì sánh được. Trong nháy mắt khi chưởng ấn đẩy đi, không gian giống như nổ tung, không ngừng rung động.  

Trên mặt đất vốn đã có không ít vết nứt, lúc này cũng theo đó mà bạo liệt kéo dài, vô số đất đá theo đó bị cuốn đi.  

Nơi chưởng ấn đi qua mặt đất giống như trải qua một cơn địa chấn vô cùng kinh khủng, không gian chung quanh vặn vẹo gợn sóng mang theo tiếng đin htai nhức óc. Chưởng ấn nhanh như thiểm điện cắt ngang không gina khiến cho mặt đất bỗng nhiên bị cuốn theo.  

Lúc này mọi người đều kinh mạc tới mức khó thở, hai cỗ lực lượng kinh khủng tới cực hạn va chạm với nhau, quang mang khuếch tán tứ phía.  

– Phá cho ta.  

Lục Lâm Thiên hét lớn một tiếng, bàn tay khẽ nắm vào. Thủ ấn biến hóa, năm ngón tay di chuyển, hung hăng nắm vào một cái. Trong khoảnh khắc sắc mặt hắn trắng bệch, tiếp tục phun ra một ngụm máu.  

Trong nháy mắt, đầu phượng hoàn mang theo uy thế khổng lồ kia đột nhiên hóa thành một hỏa cầu rồi nổ tung, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người nhất thời tiếng nổ mạnh như sơn băng địa liệt vang lên.  

Phanh Phanh Phanh.  

Trên võ đài liên tục vang lên tiếng bạo liệt, hỏa diễm khuếch tán, toàn bộ võ đài vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, chưởng ấn của thanh niên gầy gò lúc này cũng bị nổ tung, khí tức cuồng bạo kinh khủng phóng lên cao.  

Lực lượng kinh khủng mang theo nhiệt độ nóng bỏng giống như hai cơn lốc từ nơi hỏa cầu nổ tung giữa đài khuếch tán ra bốn phía. Những nơi nó đi qua mặt đất bị cuốn lên, trong không trung lúc này có vô số đất đá bay lượn, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.  

Ngoài võ đài lúc này có những cái khe lớn, lan ra tới vạn thước, như hóa thành mạng nhện, phân ra thành các nhanh nhỏ.  

Mặt đất cứng rắn như nham thạch dưới lực lượng cuồng bạo này trong nháy mắt bị phá hủy giống như đậu hũ vậy,  

Gần một trăm bốn mươi vạn khán giá bốn phía lúc này há hốc mồm, người như hóa đá kinh hãi nhìn vào giữa đài, không ai trong bọn họ có thể nghĩ tới, lực lượng đó lại kinh khủng tới mức như vậy.  

Nhìn vào lực lượng kinh người này trên khuôn mặt mọi người đều xuất hiện vẻ chấn động và sợ hãi. Bọn họ thực sự khó có thể tưởng tượng ra, một Vũ Tướng nhất trọng không ngờ lại có thể thi triển công kích kinh khủng như vậy. Quá mức không thể tưởng tượng nổi, lực lượng này khiến cho bọn họ chấn động.  

Uy lực như vậy khiến cho các hộ pháp trên khán đài cũng kinh hãi. Công kích đáng sợ như vậy nếu như đổi lại là bọn họ cũng không có mấy người có thể chống lại.  

Coi như là chúng trưởng lão lúc này cũng cảm giác kinh hãi, lực lượng cường hãn này đổi lại là bọn họ cũng phải vô cùng cẩn thận ửng phó, tuyệt không dám sơ ý chút nào.  

– Thực lực thật mạnh mẽ.  

Khuất Đao Tuyệt nắm chặt tay, vẻ mặt vô cùng kích động.  

– Thực lực của tiểu tặc thật là đáng sợ.  

Vân Hồng Lăng lúc này cũng không khỏi líu lưỡi nói.  

Trên vai Lục Vô Song, Tiểu Long, Bạch Linh lúc này vẫn đang chăm chú nhìn vào giữa đài.  

Kình khí cuồng bạo quanh quẩn hồi lâu rồi mới tiêu tán, mà trăm vạn người bốn phía lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Mà một mảnh hỗn độn trên đài lúc này quả thực chỉ có thể dùng hai từ ngọn núi để hình dung mà thôi.  

Trên khán đài, hai huynh đệ Triệu Kình Thiên và Triệu Kình Hải vốn ban đầu trưởng rằng có một cường giả Vũ Suất xuất hiện sẽ chà đạp Lục Lâm Thiên rất thảm, thế nhưng không ngờ Lục Lâm Thiên lại còn ẩn dấu công kích kinh khủng như vậy, quá mức kinh hãi.  

Công kích vừa rồi của Lục Lâm Thiên khiến cho bọn họ kinh hãi. Trước đây bọn họ còn muốn chặn giết Lục Lâm Thiên, xem ra bọn họ mạng lớn, thực lực của Lục Lâm Thiên có thể tùy thời giết chết bọn hắn. Nghĩ vậy hai người này không khỏi hít sâu một hơn.  

Trên võ đài hỗn loạn, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người chậm rãi xuất hiện hai đạo thân ảnh đang đứng đối diện với nhau.  

Sắc mặt Lục Lâm Thiên trắng bệch, dáng vẻ chật vật, toàn thân đều có vết máu.  

Thanh niên gầy gò lúc này đã không còn tiêu sái nữa, quần áo rách nát, trên đùi, cánh tay còn có không ít dấu vết bị cháy sạm, mơ hồ có thể nhìn ra một đám da thịt trắng nõn nà như ngọc.  

Mà lúc này, tấm lụa trắng che mặt của hắn đã bị lực lượng cuồng bạo phá tan. Mái tóc đen nhánh dài phía sau tung bay lộ ra một khuôn mặt khiến người ta kinh ngạc đang nhìn chằm chằm về phía Lục Lâm Thiên.  

Khuôn mặt này hiện ra, dung nhan không trang điểm, có vẻ ngây thơ non nớt thế nhưng cũng toát ra vẻ quyến rũ nhè nhẹ. Không ngôn từ nào có thể diễn tả được khuôn mặt tuyệt mỹ này. Chỉ có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, ánh mắt như câu hồn đoạt phách, khiến cho ai nhìn vào đều phải thất hồn lạc phách.  

Mái tóc đen nhánh tung bay phía sau, đôi eo thon nhỏ gọn lại càng làm tăng thêm vẻ xuất trần của nàng, khuôn mặt tuyệt mỹ, ngũ quan xinh xắn, nhu nhược mà ưu nhã.