Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 561: Đánh bại (1)




– Lưu Vân Kiếm Vũ.  

Một tiếng quát vang lên. Một đạo kiếm quyết cuối cùng được Nguyên Nhược Lan đánh ra. Trong không gian lúc này lực lượng cuồng bạo khiến cho áp lực không gian xung quanh nặng nề, không ít người đứng xem đều có cảm giác hô hấp khó khăn.  

Kiếm ảnh trên bầu trời giống như những hạt mưa, kình khí cuồng bạo xuyên qua hư không hung hăng bao phủ về phía Lục Lâm Thiên.  

Sưu Sưu.  

Từ lúc ngưng tụ tới lúc công kích nói thì chậm nhưng trên thực tế lại không đến năm tức. Lúc này trên bầu trời kiếm ảnh giống như những giọt nước mưa xuyên thủng không gian mang theo lực lượng cuồng bạo bắn tới trước mặt Lục Lâm Thiên.  

– Chu Tước Quyết.  

Lục Lâm Thiên hét lớn một tiếng. Trong mắt bắn ra tinh quang. Trong đan điền khổng lồ lúc này chân khí không ngừng tiêu hao rồi dung hợp vào đầu phượng hoàng bằng năng lượng kia. Cuối cùng hai tay tại thành một đạo thủ ấn rồi đánh ra. Đầu phượng hoàng đỏ sậm do năng lượng ngưng tụ thành tức thì vỗ cánh. Lúc này Lục Lâm Thiên đã liều mạng dùng gần như là toàn lực thi triển Chu Tước Quyết, không bảo lưu một chút nào.  

Đầu phượng hoàng màu đỏ này xẹt qua không gian. Thân thể trăm thước lúc này lập tức bành trướng, hỏa diễm quanh thân gào thét, khí tức trên người lúc này vô cùng kinh khủng. Khí tức cuồng bạo phóng lên cao. Khí đầu phượng hoàng bằng năng lượng này đụng phải kiếm quang của Nguyên Nhược Lan thì đã bành trướng tới tám trăm thước.  

Cảm nhận được khí tức kinh khủng kia, những người đứng gần hơn chút lúc này đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy, khí tức này làm cho tim bọn họ đập nhanh lên.  

Trên khán đài, chúng cường giả Tam tông Tứ môn trong nháy mắt đại biến, ánh mắt kinh hãi lập tức đứng lên.  

Trên võ đài, đầu phượng hoàng bằng năng lượng kia nhanh chóng vỗ cánh, không gian và không khí chung quanh trong nháy mắt bị đốt thành hư vô. Khi đụng phải kiếm quang như mưa rơi kia thì đầu phượng hoàng này trong nháy mắt biến thành một hỏa cầu khổng lồ. Hỏa cầu bạo động lập tức bành trướng, sau đó một tiếng nổ tung vang lên.  

Hỏa diễm cuồng bạo khuếch tán ra chung quanh võ đài. Khí tức kinh khủng phóng lên cao, hỏa diễm trực tiếp tán loạn, cuối cùng bao phủ bầu trời trong vòng một nghìn năm trăm thước. Bao phủ cả kiếm quang như mua của Nghiên Nhược Lan, mà hỏa diễm này cũng bao phủ cả Lục Lâm Thiên và Nguyên Nhược Lan.  

Ầm ầm.  

Hỏa diễm bắt đầu nổ vang, không gian rung động kịch liệt. Mặt đất phía dưới lập tức nứt nẻ, đất đá trên mặt đất bắn tứ tung, nếu không phải võ đài khổng lồ thì hiện tại đã bắn tới tận khán phòng rồi.  

Hỏa diễm bao phủ bao phủ tất cả khiến cho mọi người không nhìn rõ, ngay cả các cường giả trên khán phòng trong nháy mắt cũng không nhìn thấy tình huống bên trong hỏa diễm. Bọn họ cũng chỉ có thể dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn vào trong hỏa diễm mà thôi.  

Cường giả Thiên Kiếm môn, Cổ Kiếm Phong, Cổ Phong trưởng lão vốn đối với Nguyên Nhược Lan tuyệt đối có lòng tin. Thế nhưng lúc này nhìn thấy Lục Lâm Thiên thi triển ra vũ kỹ kinh khủng như vậy, vẻ mặt bọn họ mới đột nhiên ngưng trọng. Bằng vào ánh mắt của bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra, vũ kỹ kinh khủng quỷ dị kia của Lục Lâm Thiên không dưới Lưu Vân Kiếm Vũ của Nguyên Nhược Lan. Tính cuồng bạo dường như còn mạnh hơn một chút.  

Trong vô số ánh mắt hoảng sợ, khí tức cuồng bạo mà kinh khủng này trong chốc lát mới tiêu tán.  

Lúc tất cả trở lại bình thường thì trên võ đài lúc này trong không gian một nghìn thước một mảnh hỗn độn, đất đá tứ tung hiện lên trước mặt mọi người. Võ đài bị nghiền nát, trên mặt đất có từng cái rãnh lớn lan tới tận phía xa.  

Sau một lát, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai đạo thân ảnh đồng thời từ trong đống đá vụn ngoi lên.  

Sắc mặt hai người lúc này đều tái nhợt, vẻ mặt uể oải, vô cùng chật vật. Trên Thanh Linh Khải Giáp của Lục Lâm Thiên bằng mắt thường cũng có thể thấy được những dấu vết của mấy đạo kiếm ảnh để lại, nếu không phải lực phòng ngự của nó cường hãn thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết.  

Mà lúc này, Nguyên Nhược Lan vẻ mặt chật vật, tóc tai toán loạn, trường kiếm trong tay cắm xuống mặt đất mới chống được thân thể. Chiếc váy màu tím trên người bị đốt cháy một góc, trên lưng lộ ra một góc da thịt trắng nõn, một cái bụng bằng phẳng trắng nõn hiện lên. Trên chân trái nàng lúc này tỏa ra mùi ra khen khét. Làn da trơn tuột mềm mại hiện lên vô cùng quyến rũ, quả thực mê hoặc vô cùng.  

Mà lúc này khóe miệng hai người đều có vết máu.  

– Khai Sơn chưởng.  

Trong nháy mắt khi thân ảnh Lục Lâm Thiên xuất hiện, thân thể hắn lập tức nhảy lên, đẩy một đạo chưởng ấn rời đi hung hăng đánh về phía Nguyên Nhược Lan.  

Một đạo tàn ảnh xuất hiện, tốc độ Lục Lâm Thiên tuy rằng chậm hơn không ít, nhưng vẫn còn rất nhanh.  

Sắc mặt Nguyên Nhược lan hoảng hốt, muốn chống lại nhưng dường như đã vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng ngưng tụ thủ ấn.  

– Thiên Kiếm Môn Thua.  

Một tiếng quát lớn trong nháy mắt truyền đến, một thân ảnh gióng như quỷ mị như phá không lao tới xuất hiện trước mặt Nguyên Nhược Lan. Trong tay thân ảnh này có một đạo quang mang nhu hòa đánh tan lực đạo quanh người Lục Lâm Thiên, chính là Cổ Phong trưởng lão của Thiên Kiếm môn.  

Mục đích của Thiên Kiếm môn rất rõ ràng, coi như là thua cũng không thể để cho thương thế của Nguyên Nhược Lan quá nặng ảnh hưởng tới căn cơ sau này. Dù sao Nguyên Nhược Lan đối với Thiên Kiếm môn quá trọng yếu.  

Thân thể Lục Lâm Thiên uể oải, lập tức ngồi xuống mặt đất. Sắc mặt trắng bệch tới mức đáng sợ, trong nháy mắt té xuống mặt đất hắn lập tức bỏ một viên đan dược vào trong miệng.  

– Lục Lâm Thiên, ngươi thắng rồi.  

Cổ Phong trưởng lão nhìn Lục Lâm Thiên nói, trong mắt không dấu nổi sự sợ hãi.  

Sưu.  

Ngay lúc này một thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện giữa đài, nâng Lục Lâm Thiên lên rồi nói:  

– Không có việc gì chứ? Nhanh điều tức một chút.  

– Dương trưởng lão, đệ tử không sao.  

Lục Lâm Thiên đáp. Thu lại Thanh Linh Khải Giáp trên người. Người vừa mới xuất hiện chính là Dương trưởng lão, Vũ Vương của Vân Dương Tông.  

– Lục Lâm Thiên thắng.  

Yên lặng trong kinh ngạc qua đi, nhất thời tiếng ầm ĩ vang lên. Hai vũ giả tứ hệ đại chiến, một Vũ Tướng nhất trọng đánh bại Vũ Tướng thất trọng, tuyệt đối làm cho người ta chấn động.  

Từng tiếng hô tên Lục Lâm Thiên vang lên quanh quẩn trên Diễn võ trường. Trận đại chiến này vượt qua dự liệu của mọi người.  

Vân Khiếu Thiên nở nụ cười, thậm chí là có chút kích động. Ánh mắt nhìn Lục Lâm Thiên lại càng thấy thuận mắt. Tiểu tử này quả thực lần lượt khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.  

– Thiên phú như vậy quá mức kinh người.  

Âu Dương Huyền Anh, Chu Hoàng Viễn, cùng những cường giả khác sắc mặt đại biến rồi sợ hãi than. Đáng tiếc trong nhà bọn họ không có một đệ tử nào như vậy.  

– Chư vị chưởng môn, đa tạ đa tạ, mỗi người hai bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai nha. Đa tạ rồi.  

Vân Khiếu Thiên vừa kích động đồng thời cũng không quên thu tiền đặt cược. Mỗi người hai bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, tổng cộng mười hai bộ, tuyệt đối là một bút lớn.  

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều hung hăng nhìn về phía Cổ Kiếm Phong. Chính là tên Cổ Kiếm Phong này đề nghị đặt cược hai bộ vũ kỹ một lần, kết quả làm bọn họ thua lớn.