Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 557: Lấy hai đổ một




– Chúng ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi. Lục Lâm Thiên thắng chúng ta sẽ mất cho Vân Tông chủ hai bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai. Nếu như Nguyên Nhược Lan thắng Vân Tông chủ chỉ mất một bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai mà thôi. Tính đi tính lại Vân tông chủ đều chiếm tiện nghi không nhỏ nha.  

Cổ Kiếm Phong nói.  

– Chuyện này…  

Vân Khiếu Thiên còn chưa nói xong, Cổ Kiếm Phong lại cười nói:  

– Vân Tông chủ không phải là ngay cả đệ tử của mình cũng khinh thường đó chứ? Nếu như Vân tông chủ thua thì tính ra vẫn lãi một bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai.  

– Ta cũng đặt. Hai bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai cược một bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai. Vân tông chủ, như vậy là ngươi chiếm tiện nghi lớn rồi nha.  

Duẫn Ngạc nói.  

– Ta cũng giúp vui.  

Vi Bang Ngạn của Quy Nguyên Môn cắn răng nói.  

Mấy chưởng môn còn lại đều cắn răng theo. Lục Lâm Thiên gặp phải Nguyên Nhược Lan bọn họ không có lý do gì không theo. Tuy rằng tiền đặc cược có chút không công bằng. Thế nhưng lúc này Lục Lâm Thiên gặp phải Nguyên Nhược Lan, nếu tiền đặt cược công bằng thì Vân Khiếu Thiên sẽ không đồng ý.  

Mấy vị chưởng môn này đều có ý nghĩ như nhau muốn đòi lại một bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai. Liên tiếp thua hai bộ vũ kỹ Huyền Cấp cao giai khiến cho trong lòng bọn họ nhỏ máu. Nếu có thể kiếm lại một bộ thì tốt quá rồi.  

Thế nên lúc này các đại chưởng môn chỉ có thể cắn răng mà theo. Vạn nhất nếu bị thua, lại thua hai bộ vũ kỹ Huyền cấp cao giai, bọn họ sau này trở về sẽ không biết ăn nói thế nào với Thái thượng trưởng lão trong môn phái. Lúc này nếu như có thể lấy được lại một bộ vũ kỹ từ tay Vân Khiếu Thiên này khi trở về có thể ăn nói dễ hơn một chút.  

Vân Khiếu Thiên cười khổ. Đây đâu phải đặt cược chứ. Những tên cáo già này rõ ràng là muốn ăn cướp mà. Mà bản thân hắn lại không thể cự tuyệt.  

– Được, Vân mỗ theo chư vị chưởng môn cược.  

Vân Khiếu Thiên mỉm cười, trong lòng thầm mắng:  

– Đám hồ ly này…. Coi như bản thân mình thắng một cuộc là được rồi.  

– Ha ha, Vân Tông chủ, nhìn dáng vẻ của ngươi dường như có chút lo lắng. Không sao, nói không chừng đệ tử Lục Lâm Thiên của các ngươi sẽ khiến cho chúng ta ngoài ý muốn đấy.  

Duẫn Ngạc cười ha hả, bộ dáng như lần này thắng chắc Vân Khiếu Thiên rồi vậy.  

Những chưởng môn khác cũng âm thầm mỉm cười. Có thể lấy lại một bộ cũng tốt. Lần này chiến thắng đã định rồi, nếu như thua nữa quả thực là gặp quỷ.  

Sưu.  

Giữa sân, một thân ảnh xinh đẹp hiên ra, đáp xuống trước người Lục Lâm Thiên. Chính là Nguyên Nhược Lan.  

Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn lại, nhìn chăm chú vào nữ tử trước mặt này, Nguyên Nhược Lan hôm nay dường như cố ý trang điểm một phen. Y phục màu tím bao bọc lấy thân thể linh lung, khuôn mặt trang điểm nhẹ, thoạt nhìn vô cùng kiều diễm. Mái tóc đen nhánh được buộc lại, trên đầu cài một bông hoa đỏ, càng làm nổi bật làn da nõn nà của nàng.  

Dáng người linh lung, dung nhan xinh đẹp tuy rằng so với Vân Hồng Lăng và Lục Vô Song thì kém hơn thế nhưng cũng tuyệt đối là một đại mỹ nhân.  

Theo sự xuất hiện của Nguyên Nhược Lan lập tức chung quanh im lặng, tiếng cảm thán truyền tới, trong lòng mọi người lúc này đã có kết quả rồi.  

– Lục Lâm Thiên, thực lực của ngươi quả thực rất mạnh, thế nhưng hôm nay lại có chút không đủ rồi. Ngươi có thể trực tiếp chịu thua đi.  

Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Lâm Thiên, miệng khẽ mở, nhàn nhạt nói.  

– Thật không? Không chiến mà hàng, ta không làm được.  

Lục Lâm Thiên nói, sắc mặt không biến đổi.  

– Ngươi quả thực có chút cốt khí.  

Nguyên Nhược Lan nói:  

– Ngươi ra tay trước đi, tu vi Vũ Tướng nhất trọng, ngươi không phải là đối thủ của ta.  

– Ta chưa từng chiếm tiện nghi của phụ nữ, ngươi là phụ nữ, cho nên cho ngươi xuất thủ trước.  

Lục Lâm Thiên tùy ý nỏi.  

– Tiểu tử này tới lúc này vẫn lịch sự như vậy, quả thực quá bừa bãi.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên như vậy, chúng cường giả của Tam tông Tứ môn không khỏi có chút kinh ngạc.  

– Tiểu tử này thua người không thua trận thế. Thua khí thế cũng không mất phong độ, quả thực giống ta như đúc.  

Vũ Ngọc Tiền, Vũ trưởng lão mỉm cười, đối với biểu hiện của tên đồ đệ này vô cùng thỏa mãn.  

Nghe Vũ Ngọc Tiền nói như vậy, chúng trưởng lão và hộ pháp trong Vân Dương Tông thiếu chút nữa nhổ một ngụm nước bọt vào lão. Toàn bộ Vân Dương Tông này ai mà không biết khí độ của Vũ trưởng lão ra sao. Sao tự dưng nói những lời này lại tự nhiên không biết đỏ mặt như vậy.  

– Tiểu tử, để xem ngươi còn kiêu ngạo được nữa không.  

Triệu Kình Thiên, Triệu Kình Hải, hai huynh đệ nhìn vào Lục Lâm Thiên có chút hả hê. Nhìn thấy Lục Lâm Thiên đụng phải Nguyên Nhược Lan thực lực cường hãn như vậy trong lòng vô cùng hả giận, mong chờ Lục Lâm Thiên bị chà đạp.  

– Tiểu tặc này vận khí quả thực không tốt lắm.  

Vân Hồng Lăng chu miệng nói.  

– Hồng Lăng tỷ, tỷ đối với lão đại có chút lòng tin được hay không? Thực lực của lão đại cũng không sợ một Vũ Tướng thất trọng.  

Tiểu Long nói.  

Lúc này dưới tình huống mọi người kinh thường mình, Lục Lâm Thiên cũng chỉ có thể cười khổ. Nguyên Nhược Lan rất mạnh, thế nhưng nếu như chân chính chiến đấu ai thắng ai bại còn chưa biết được. Hắn cũng có hai bộ vũ kỹ Huyền cấp sơ giai còn chưa thi triển ra. Còn có thể phối hợp với Hư Linh Huyễn Ấn.  

Bằng thực lực hiện tại của hắn nếu như triệt để bung ra, đừng nói là Vũ Tướng thất trọng, cho dù là Vũ Tướng bát trọng hắn cũng có thể khiến cho đối phương vô cùng chật vật. Dù sao khi thi triển Chu Tước Quyết, bằng vào thực lực hiện tại uy lực không phải chỉ để không đó. Cùng lắm là liều mạng, Đao Hồn Trảm hắn cũng chưa thi triển qua.  

Đương nhiên, Đao Hồn Trảm, Chu Tước Quyết, hai con bài này không đến cuối cùng Lục Lâm Thiên sẽ không bại lộ một cách đơn giản được. Sau đó thực lực của hắn sẽ bại lộ trong mắt mọi người, chuyện này đối với hắn mà nói, không phải là một chuyện an toàn.  

– Đã như vậy ta không khách khí nữa.  

Lúc này vẻ mặt Nguyên Nhược Lan trầm xuống, chân khí từ trong cơ thể bạo phát ra. Chân khí quanh thân run run, cổ tay khẽ lắc một cái, một đạo chưởng ấn bỗng nhiên đánh về phía Lục Lâm Thiên. Quang mang nóng bỏng, giống như thiểm điện trong nháy mắt bắn về Lục Lâm Thiên.  

Tốc độ cực nhanh, mọi người chỉ có thể mơ hồ thấy một thân ảnh xinh đẹp hiện lên rồi lập tức xuất hiện trước người Lục Lâm Thiên.  

– Nhanh thật.  

Lục Lâm Thiên thầm sợ hãi than, tốc độ của Nguyên Nhược Lan này vô cùng nhanh chóng, không dưới hắn.  

Sưu.  

Một vòng xoáy hình thành quanh người, thân thể Lục Lâm Thiên tạo thành một đạo tàn ảnh rồi biến mất. Quang mang quanh người xuất hiện, nhanh chóng bố trí Thanh Linh Khải Giáp.  

Chiến đấu với một Vũ Tướng thất trọng như Nguyên Nhược Lan, trong lòng Lục Lâm Thiên biết thực lực đối phương vô cùng mạnh mẽ. Nếu như hắn không bố trí Thanh Linh Khải Giáp, có lẽ bản thân hắn sẽ phải chịu cạnh bị đánh cho bầm dập.  

Lúc này, Nguyên Nhược Lan đuổi theo không bỏ, tay áo tung bay, chưởng ấn lập tức biến đổi đuổi theo Lục Lâm Thiên.  

– Thiên Thủ Liệt Cương Ấn.