Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 556: Chiến vì top hai (2)




Sắc mặt Vân Hồng Lăng có chút tái nhợt, sau khi biết thực lực của Nguyên Nhược Lan và Lăng Thanh kia nàng vô cùng lo lắng cho Lục Lâm Thiên.  

– Lâm Thiên, cố gắng là được rồi.  

Lục Vô Song khẽ nói, tuy rằng biết Lục Lâm Thiên là Linh vũ song tu, thế nhưng đối với con bài chưa lật của Lục Lâm Thiên nàng cũng không biết nhiều lắm.  

Trên khán đài, những đệ tử khác của Tam tông Tứ môn lúc này không ít người đều nhìn về phía Lục Lâm Thiên và Nguyên Nhược Lan. Mà Nguyên Nhược Lan không thể nghi ngờ lúc này khiến cho mọi người sùng bái cuồng nhiệt. Vũ Tướng thất trọng, vũ giả tứ hệ, trong thế hệ trẻ tuổi ai có thể là địch thủ của nàng được chứ.  

Đại hội vẫn còn đang chuẩn bị, trên vũ đài còn có không ít đệ tử Thiên Kiếm môn đang bận rộn. Mà lúc này bốn phía chung quanh vô cùng tấp nập, vốn chỉ có thể dung nạp được trăm vạn người nhưng lúc này lại tới một trăm hai mươi vạn, tuy rằng chật chội. Thế nhưng không có ai cảm giác khó chịu mà lại vô cùng kích động và chờ mong.  

Chật chội, tiếng nói ầm ĩ không ngừng vang lên bên tai mọi người. Cảm nhận được bầu không khí sôi động này mỗi người đều không tự chủ được mà bị lây theo hòa vào không khí này.  

Trên võ trường, Nguyên Nhược Lan trên đài mặc bộ y phục màu tím khiến cho mọi người không khỏi ghé mắt nhìn qua. Thực lực kinh khủng lại là vũ giả tứ hệ khiến cho mọi người tặc lưỡi xuýt xoa không thôi.  

Trong võ trường có không ít người hô lên tên Nguyên Nhược Lan, thỉnh thoảng cũng có âm thanh ủng hộ Lăng Thanh. Về phần Lục Lâm Thiên trong tiếng gọi ầm ĩ này đã không nghe thấy gì. Tới ngày hôm nay Lục Lâm Thiên vốn là một đầu hắc mã trong đại hội Tam tông Tứ môn thế nhưng bởi vì Nguyên Nhược Lan và Lăng Thanh biểu hiện cường hãn cho nên nhanh chóng bị chèn ép.  

Mọi người đều biết Lục Lâm Thiên bất phàm, cũng biết Lục Lâm Thiên rất mạnh, có thể tham dự đại hội Tam tông Tứ môn đều là kẻ mạnh. Thế nhưng trong kẻ mạnh còn có kẻ manh hơn. So với Nguyên Nhược La và Lăng Thanh thì Lục Lâm Thiên lại kém hơn một ít. Chí ít cho tới hiện tại thực lực của Lục Lâm Thiên so với hai người kia yếu hơn nhiều.  

– Lão đại, xem ra hôm nay cũng không có ai coi trọng huynh. Có mỗi đệ tốt với huynh mà thôi.  

Tiểu Long cảm nhận bầu không khí chung quanh, lúc lắc cái đầu nói.  

– Ha ha, lão đại của đệ tuyệt đối sẽ không để cho đệ phải mất mặt.  

Lục Lâm Thiên cười ha hả, vuốt ve đầu Tiểu Long.  

Đông.  

Một tiếng chuông du dương truyền đến, tiếng ồn ào trong Diễn võ trường lập tức biến mất, lúc này trăm vạn ánh mắt đều nhìn vào giữa.  

Trên khán đài, một thân ảnh xinh đẹp thả người dựng lên, chân khí quanh thân xuất hiện, thân thể mềm mại từ trên khán đài tạo thành một đường cong hoa mỹ đáp nhẹ xuống mặt đất. Trên mặt đất một hạt bụi cũng không bốc lên, điều này cũng đủ chứng minh cho thực lực của nàng.  

Chiêu thức ấy tự nhiên khiến cho không ít khán giả phía dưới cuồng nhiệt.  

– Tiểu tặc, phải cẩn thận.  

Vân Hồng Lăng nói.  

Tiểu Long, Bạch Linh chuyển sang vai Lục Vô Song. Trong ánh mắt quan tâm của Lục Vô Song Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nhìn về phía trước. Chân khí bùng lên, dưới chân có hai vòng xoáy, thân ảnh lập tức nhẹ nhàng đáp xuống võ đài, rơi vào vị trí cách Nguyên Nhược Lan không xa.  

Sưu.  

Lúc này, một thân ảnh gầy gò cũng nhảy lên, người song song đúng cùng nhau.  

Theo sự xuất hiện của ba người, tiếng ầm ĩ bắt đầu vang lên, thanh âm hỗn tạp vang lên tận trời. Những ánh mắt đều vô cùng nóng bỏng nhìn về phía ba người. Ba người này chính là top ba trong đại hội Tam tông Tứ môn lần này, chính là đại biểu cho những người trẻ tuổi có thực lực mạnh nhất.  

Dưới ánh mắt của trăm vạn người phía dưới, Hồng Bào trưởng lão của Thiên Kiếm môn và hai vị hộ pháp chậm rãi đi lên đài. Khi tới trước mặt ba người thanh âm của Hồng Bào trưởng lão vang lên, thanh âm mang theo chân khí đủ để truyền khắp quanh Diễn võ trường:  

– Trải qua bốn ngày, năm mươi sáu người tham dự, hiện tại cũng chỉ còn ba người các ngươi. Ba người các ngươi chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ. Mà hôm nay sắp sửa đấu loại một người. Hai người còn lại sẽ tranh đoạt vị trí thứ nhất vào ngày mai. Người đứng đầu sẽ nhận được một bộ vũ kỹ Huyền cấp sơ giai, và nhận được vinh dự lớn lao.  

Hồng Bào trưởng lão vừa nói xong, trong Diễn võ trường lập tức vang lên thanh âm xôn xao.  

– Lục Lâm Thiên, hôm qua ngươi trực tiếp tấn cấp cho nên hôm nay sẽ là người thứ nhất lên đài. Ngươi tiến lên đi.  

Hồng Bào trưởng lão nói với Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên cũng đã sớm chuẩn bị, ngày hôm qua vận khí không tồi trực tiếp tiến vào top ba, thế nhưng hôm nay sẽ không may mắn thế nữa, phải trực tiếp lên đài.  

Sưu.  

Chân khí dưới chân chợt lóe, Lục Lâm Thiên đã tới võ đài trung ương của Diễn võ trường.  

– Hai người các ngươi rút thăm quyết định đi. Trong này có hai ngọc bài, mỗi người các ngươi chọn một. Nếu như lấy phải ngọc bài trống thì trực tiếp tấn cấp. Chờ ngày mai tranh đoạt vị trí đầu tiên. Còn lấy phải ngọc bài có số một thì phải lên đài.  

Ngay khi Lục Lâm Thiên lên đài thì Hồng Bào trưởng lão nói với hai người Nguyên Nhược Lan và Lăng Thanh.  

Trong khi hai người rút ngọc bài, mọi người phía dưới cũng vô cùng khẩn trương, không biết là ai sẽ trực tiếp tấn cấn.  

– Là ai rút được ngọc giản trống?  

Hồng Bào trưởng lão hỏi.  

– Ta.  

Thanh âm khàn khàn, trầm thấp từ trong miệng Lăng Thanh truyền đến, trên tay hiện lên một ngọc bài trống.  

– Trực tiếp tấn cấp, chờ trận chiến cuối cùng vào ngày mai.  

Hồng Bào trưởng lão nói.  

– Lục Lâm Thiên gặp Nguyên Nhược Lan.  

Trên khán đài, chúng trưởng lão mở miệng cười, Lục Lâm Thiên đụng phải Nguyên Nhược Lan Vũ Tướng thất trọng, vũ giả tứ hệ. Cho dù Lục Lâm Thiên bất phàm, thế nhưng kết quả cũng đã định trước. Nếu như Lục Lâm Thiên có thể thắng lợi quả thực là gặp quỷ rồi.  

Mọi người trong Vân Dương Tông nhướng mày, có vẻ vô cùng bất đắc dĩ. Tiến vào top ba bọn họ đã rất thỏa mãn, trận đấu này chỉ có thể nói là hình thức mà thôi.  

– Vân Tông chủ, trận này ngươi thấy thế nào?  

Thấy Lục Lâm Thiên gặp phải Nguyên Nhược Lan, Tông chủ Vạn Thú Tông Duẫn Ngạc nói với Vân Khiếu Thiên.  

– Hiện giờ đã nói kết quả dường như vẫn hơi sớm.  

Vân Khiếu Thiên đáp. Tuy rằng trong lòng hắn hiện tại không cho rằng Lục Lâm Thiên có bao nhiêu hy vọng, thế nhưng hắn thân là Tông chủ, cũng không thể khiến cho đệ tử mình nhụt chí được.  

– Xem ra, Vân Tông chủ vẫn có lòng tin nha. Ta đề nghị mọi người và Vân Tông chủ đánh cược một ván, mọi người thấy thế nào?  

Cổ Kiếm Phong, chưởng môn Thiên Kiếm Tông nhíu mày nhìn Vân Khiếu Thiên nói.  

– Cổ chưởng môn, cái này không cần thiết.  

Vân Khiếu Thiên nói, cũng không thể để cho mấy tên cáo già này bu vào, nếu như cược nữa chỉ sợ sẽ chắc chắn thua.  

– Vân Tông chủ, ngươi cũng không thể như vậy nha. Ngươi đã thắng hai trận không thể chạy thế được. Trận này ngươi phải đổi. Lục Lâm Thiên của các ngươi từ đầu vẫn lấy yếu thắng mạnh, ta nghĩ trận này cũng không phải không có cơ hội.