Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 4634: Tuyệt phẩm tinh thạch thế giới




Về phần tuyệt phẩm tinh thạch thế giới, nó giống như hỗn độn thánh khí, chỉ là truyền thuyết trong ba ngàn đại thế giới, về phần có hay không chẳng ai biết, dù sao chưa từng có người nhìn thấy qua. Lục Lâm Thiên thậm chí đã từng nói chuyện phiếm hỏi Lục sư huynh Hoàng Phủ Minh Long, Phong Hành Thiên Chủ, ba người nói vào thời điểm cổ xưa nhìn thấy trong tay một ít viễn cổ đại năng một hai lần, đương kim thế giới đã sớm tuyệt tích rồi.

Lục Lâm Thiên khϊếp sợ, cây đao màu vàng tiếp tục nói với Lục Lâm Thiên:

- Tuyệt phẩm tinh thạch thế giới trừ thời điểm hỗn độn hội tụ thế giới còn sót một chút khí tức hỗn độn bám vào tảng dá, trải qua vô số năm thời gian mới có thể ngưng tụ ra tuyệt phẩm tinh thạch thế giới, một khối tuyệt phẩm tinh thạch thế giới đặt trong đại gia tộc hay thế lực có thể giúp đệ tử và con cháu trong gia tộc tu luyện nhanh hơn mấy lần, đặt ở một tiểu thế giới có thể làm năng lượng thiên địa của tiểu thế giới nồng đậm sánh bằng thế giới hỗn độn.

Tiếng nói hơi chậm lại, cây đao màu vàng nói tiếp:

- Nếu dùng tuyệt phẩm tinh thạch thế giới phối hợp một kiện luyện khí bảo vật luyện chế linh khí, đủ để có thể luyện ra linh khí sánh bằng Tử Lôi Huyền Đỉnh.

................

Trong sơn mạch, không gian rung chuyển không thôi, năng lượng thiên địa rất mạnh.

Hai đội ngũ đang giằng co, trong đó một phương chính là lão Ảnh, Bà Thiên La, Lục Ngô, Phong Hành Thiên Chủ, Tử Hoàng làm chủ đội hình Thương Khung Minh.

Mà đổi thành bên kia do Minh Thương cầm đầu Thiên La minh, vào lúc này trong Minh Thương còn có hai đại hán trung niên, ba người ba cổ khí thế không dưới Minh Thương, đều là cường giả Thánh Hồng Cảnh.

Lúc này đại chiến hết sức căng thẳng, nhưng mà song phương lại có cố kỵ.

- Sư huynh yên tâm đi, có ta ở đây, ai dám động tới ngươi, ta chụp chết kẻ đó.

Trong đám người, Hồng Vũ nhún nhún vai, khí tức chấn động mơ hồ, thần sắc vô cùng tự tin, tươi cười nhìn qua nam tử tuấn lãng trước mặt.

Sắc mặt nam tử tuấn lãng cực kỳ lạnh lùng, khóe miệng cười tà dị, sắc mặt tái nhợt, chính là Lục gia lão Bát Lục Tượng.

Nghe Hồng Vũ nói thế, Lục Tượng mỉm cười, gặp được đội ngũ Thương Khung Minh và lão Ảnh, Tứ sư bá, tiểu Long thúc ở đây, hắn không có gì phải lo lắng.

- Bà Thiên La, Lục Ngô, bảo tiểu tử kia giao bảo vật ra đây, chúng ta không truy cứu nữa, bằng không động thủ, các ngươi hiện tại cũng không chiếm ưu thế gì.

Minh Thương nhìn qua đám người Lục Ngô cùng Bà Thiên La, ánh mắt híp lại, thần sắc không phải quá dễ nhìn, mấy ngày trước bị Dạ Si Hồn Tôn cướp bảo vật, hiện tại còn tức giận, ai biết hiện tại lại gặp chuyện đoạt bảo vật.

- Giao nãi nãi của ngươi, mả mẹ nó, có bản lĩnh ngươi đoạt lại đi, xem lão tử thu thập ngươi thế nào.

Bà Thiên La nghe vậy cũng hét lớn với đám người Minh Thương, Ma Tôn Lệ Huyết Phủ trong tay bộc phát ma khí nồng đậm.

- Bà Thiên La, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hôm nay không tới phiên ngươi hung hăng càn quấy.

Minh Thương tức giận, gần đây hắn ăn thiệt thòi liên tục, tính cách của hắn không chịu được như vậy, càng ngày càng táo bạo, huống chi hắn không phải người tốt tính.

Xuy xuy.

Thời điểm Minh Thương nói xong, hào quang trong ngực lão Ảnh bay ra ngoài, vòng xoáy không gian xuất hiện trước mặt mọi người, mấy đạo thân ảnh bay ra ngoài.

Lục Lâm Thiên dẫn theo đám người Lục Kinh Vân, Lục Doanh, Lục Âm ra khỏi Thiên Trụ giới, ánh mắt đảo qua không trung, song phương giằng co ác liệt như thế, hắn đã đoán ra vài phần.

- Minh Thương.

Lúc ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn qua Minh Linh đầu lĩnh đám người Thiên La minh và hai đại hán trung niên kia, không gian chấn động, vài thân ảnh xuất hiện bên cạnh Lục Lâm Thiên:

- Lão Cửu, ngươi đi ra rồi!

Bà Thiên La vỗ vỗ vai Lục Lâm Thiên, mắt đầy vui vẻ, nhưng tâm thần lại dò xét Lục Lâm Thiên, rất muốn biết thực lực Lục Lâm Thiên tiến bộ ra sao.

- Tứ sư huynh, Bát sư huynh, xảy ra chuyện gì?

Lục Lâm Thiên hỏi.

- Phụ thân, người Thiên La minh muốn đoạt bảo truy sát con, cũng may gặp gỡ Tứ sư bá cùng Bát sư bá đuổi tới.

Lục Tượng thấy Hồng Vũ, Độc Cô Ngạo Nam, tiểu Long, Lục Tâm Đồng đứng bên cạnh Lục Lâm Thiên, trong mắt không có sợ hãi, ngược lại còn đắc ý không che dấu, lớn tiếng nói:

- Nhưng mà bọn chúng chết không ít người, bảo vật đã ở trên người của con.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Lục Lâm Thiên vỗ vai Lục Tượng, ánh mắt nhìn qua Lục Tượng, thời điểm này nhìn đội hình Thương Khung Minh, ánh mắt kiên định.

- Lục Tượng, có bản lĩnh ngươi đừng chạy, dựa vào che chở là bổn sự gì, bảo vật này là ta phát hiện trước, dám đoạt vật của Thiên Ma nhất tộc, Thiên Ma nhất tộc không bỏ qua cho các ngươi.

Trong Thiên La minh, bỗng dưng có tiếng hét bi phẫn truyền ra, một nam tử mặc hắc y đi ra ngoài, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ tức giận bất bình, bảo vật này hắn thấy trước, chưa từng nghĩ đến lại bị Lục Tượng đột nhiên xuất hiện cướp đoạt đi, sau đó Lục Tượng bị đội hình Thiên La minh vây quanh, không nghĩ tới Thương Khung Minh lại đuổi tới.

- Thì ra là ngươi truy sát lão bát nhà ta.

Lục Kinh Vân lãnh đạm nói một câu, thời điểm nói ra lời này, thân ảnh lướt qua không gian, lập tức xuất hiện trên không, ánh mắt nhìn vào nam tử hắc y kia, nói:

- Ma Hoằng, ngươi có bản lĩnh thì lên đi, nếu ngươi thắng ta, mặc kệ lão bát nhà ta đoạt bảo vật gì của ngươi, ta đều tặng cho ngươi!

- Ha ha, Lục Kinh Vân, ngươi là thủ hạ bại tướng mà dám mạnh mồm.

Dứt lời, Ma Hoằng phất tay, thân ảnh khôi ngô đứng trong hư không, Minh Thương và hai đại hán trung niên đi ra, lập tức đi tới trước mặt Lục Kinh Vân, khinh thường nói:

- Lúc trước ngươi bại trong tay ta, hiện tại cũng như thế.

Lục Kinh Vân nhìn qua nam tử khôi ngô lần trước đánh bại mình, lúc này khí tức lăng lệ bộc phát, sắc mặt vui vẻ, nói:

- Ma Hoằng, thất bại lần trước ta phải cảm tạ ngươi, từ cách nói nào đó, nếu không có ngươi sẽ không có ta hiện tại. Nhưng hiện tại ngươi nói những lời này, có lẽ ngươi bây giờ còn không cảm nhận được, nếu ngươi còn có cơ hội, có lẽ có một ngày sẽ hiểu lời này quá ngu xuẩn cỡ nào.

- Thực lực Kinh Vân bây giờ đối phó Ma Hoằng không có vấn đề gì chứ?

Độc Cô Ngạo Nam ngưng trọng, hỏi Lục Lâm Thiên bên cạnh.

Lục Lâm Thiên áo bào xanh phiêu đãng, không có chút nào ngăn cản Lục Kinh Vân ý tứ, nghe Độc Cô Ngạo Nam lời nói, mỉm cười, nói nhỏ:

- Nghĩa phụ yên tâm đi, Kinh Vân đã mở tâm kết, ngay sau tâm tình sẽ tiến bộ rất nhiều.

- Đương nhiên, Kinh Vân sư huynh thật sự đủ sức chụp chết gia hỏa Thiên Ma Tộc rồi.

Ánh mắt Hồng Vũ vẫn nhìn về phía trước, nói với Độc Cô Ngạo Nam, thực lực Kinh Vân sư huynh thế nào hắn hiểu rõ, tên gia hỏa Thiên Ma Tộc kia không phải đối thủ của hắn.

Ánh mắt Ma Hoằng nhìn thẳng vào Lục Kinh Vân, Lục Kinh Vân nói câu này làm hắn rất khó chịu, tăng thêm Lục Tượng cướp bảo vật của hắn, trước mặt nhiều cường giả Thiên La minh như vậy, danh vọng của hắn bị đả kích rất lớn, giờ phút này hắn càng tính toán tất cả sổ sách lên đầu Lục Kinh Vân, ma khí chấn động rất mạnh, quát:

- Tiểu tử chớ có càn rỡ, ta muốn xem ngươi ở trong Hồng Hoang Điện đạt được chỗ tốt gì, bại tướng dưới tay, vẫn chỉ là bại tướng mà thôi.