Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 4478: Tương kiến không nói gì, đã lâu không gặp




Nghe Nhâm Ngã Hành nói vậy, ánh mắt Tam Kỳ lão nhân nhảy lên, có chút tự ngạo nói:

- Còn phải nói sao? Nói đến bố trí truyền tống trận hình chiếu thời không, loại đồ chơi có độ khó cao này cũng không phải là kẻ nào cũng có thể bố trí ra được.

- Khen ngươi có hai câu mà ngươi đã leo thang trèo lên sao?

Nhâm Ngã Hành liếc nhìn Tam Kỳ lão nhân, ánh mắt tràn ngập vẻ kích động khó nhịn kia lúc này nhìn vào trong Truyền Tống trận hình chiếu thời không, thanh âm mang theo vẻ kích động, rung động nói:

- Lần này thực sự là trời giúp Thượng Thanh thế giới ta rồi. Nếu như ngày mai Lục Lâm Thiên, Phong Du Du, Lục Kinh Vân, Bắc Cung Vô Song đều có thể chiến thắng. Như vậy tương đương với việc Thượng Thanh thế giới chúng ta có thể quét ngang ba ngàn Đại thiên thế giới.

- Lục Lâm Thiên, Phong Du Du, Lục Kinh Vân ba người này có thể xông tới hiện tại, ta không thấy một chút kỳ quái nào. Ngược lại không ngờ Bắc Cung Vô Song lại có thể đi tới một bước này. Xem ra những năm này Bắc Cung Vô Song thâm tàng bất lộ a.

Tịnh Kiếm Hoàng nói, trong mắt có chút khϊếp sợ...

Trong Thương Khung chiến trường, đợt thi đấu thứ hai chấm dứt, trong chỗ sâu hư không có một đạo quang mang phóng ra, lập tức bao phủ hư không vô biên vô hạn. Vốn chỗ sâu trong hư không không có bất kỳ vật gì bắt đầu dần dần hiện lên trăng sáng và từng ngôi sao.

Trên khối cự thạch lớn giống như ngọn núi dưới chân Lục Lâm Thiên, lúc này đám người Bắc Cung Vô Song, Phong Du Du, Lục Kinh Vân, Tiểu Long, Mẫu Đơn, Dương Quá, Nguyên Nhược Lan, còn nam tử mặc trường bào màu lam cùng nam tử mặc trường bào màu tím vàng nhạt khiến cho tất cả mọi người nghi hoặc đều đáp xuống khối cự thạch lớn giống như ngọn núi dưới chân lltd.

Đến thời điểm này đám người Phong Du Du, còn có đám người Ngưu Trĩ, Diễm Hân, Vũ Thoát phàm, Nhược Vô Trần và những người khác mới biết hai nam tử xa lạ kia không ngờ lại là người Thương Khung minh.

Ngược lại hai người Tiểu Long và Mẫu Đơn nhìn thấy nam tử mặc trường bào màu lam cùng với nam tử mặc trường bào màu tím nhạt kia, một người khí tức âm hàn và nóng bỏng, một người có khí tức huyết sát, âm hàn. Loại khí tức quen thuộc này sau khi cẩn thận xác định, hai người Tiểu Long và Mẫu Đơn cuối cùng đều nhìn về phía Lục Lâm Thiên.

Trên người hai nam tử kia, có một người trong lúc mơ hồ có khí tức âm hàn và nóng bỏng cùng tồn tại. Một người khí tức huyết sát, âm hàn. Tuy rằng dấu diếm được người khác, thế nhưng lại không dấu được hai người Tiểu Long và Mẫu Đơn. Đối với hai người này mà nói, khí tức này hai người vô cùng quen thuộc.

Lục Lâm Thiên nhìn qua hai người Tiểu Long và Mẫu Đơn rồi nở nụ cười, xem như xác nhận với hai người. Nam tử áo lam có khí tức âm hàn và nóng bỏng cùng tồn tại kia chính là phân thân Thái Cổ U Minh Viêm của Lục Lâm Thiên. Còn nam tử mặc trường bào màu tím vàng nhạt kia chính là đại hồn anh biến thành.

Linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm cùng đại hồn anh tuy rằng không có tu luyện Tam Thần Thiên Biến Quyết, thế nhưng dùng thân thể do sát khí và tàn hồn ngưng tụ của Đại hồn anh, còn có thân thể của linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm, muốn biến hóa bộ dáng tự nhiên cực kỳ đơn giản.

Tranh đoạt Hồng Hoang điện, mặc dù không có quy định linh hồn phân thân không thể tham gia, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất cuối cùng có phiền toái gì, Lục Lâm Thiên dứt khoát để cho linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm và Đại hồn anh biến hóa ra bộ dáng khác.

Những năm này Thái Cổ U Minh Viêm luôn ở trong Thương Khung bí cảnh tu luyện, dùng thiên phú thôn phệ tất cả các loại năng lượng thiên địa của Thái Cổ U Minh Viêm, năng lượng thiên địa trong Thương Khung chiến trường tiêu điều, thế nhưng lại có vô số Minh Linh, đối với việc tăng lên thực lực của nó cũng không có bao nhiêu trở ngại. Bởi vậy những năm gần đầy, sau khi dung hợp Tinh Thần diễm, linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm không ngừng tiến bộ.

Lục Lâm Thiên gật đầu, Tiểu Long và Mẫu Đơn nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ rung động.

- Chín tòa Hồng Hoang điện, còn có mười tám người.

Trên khối cự thạch giống như ngọn núi, Lục Lâm Thiên sau khi gật đầu với Tiểu Long và Mẫu Đơn, Lục Lâm Thiên nhìn về phía trước. Ngày mai mười tám người chọn ra chín người tấn cấm. Thế nhưng hiện tại trong Thương Khung minh còn có mười người, Thiên La minh chỉ có tám người. Thế nhưng tám người còn lại cuối cùng này, bất luận một ai đều không phải là kẻ bình thường. Đều là người có thực lực cường hãn nhất trong những người cùng thế hệ của Thiên La minh, trong đó linh vật trời sinh lại có ba người.

- Thiên La minh còn lại tám người, chúng ta có mươi. Căn cứ vào quy tắc thi đấu ngày mai, chúng ta có nên sắp xếp một chút hay không?

Phong Du Du nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía khối cự thạch lớn giống như ngọn núi phía xa. Trên đó lúc này tám người của Thiên La minh cũng hội tụ lại một chỗ. Thực lực của tám người Thiên La minh còn lại không có bất kỳ ai là kẻ yếu.

Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, ánh mắt khẽ đảo, khóe miệng nhếch lên rồi nói:

- Chúng ta có sắp xếp trước cũng vô dụng. Dùng quy tắc ngày mai, đến lúc đó sắp xếp cũng được.

- Hôm nay chỉ là vòng sơ tuyển mà thôi, ngày mai mới là ngày quyết định. Đến lúc đó sợ rằng cũng không nhẹ nhàng như ngày hôm nay.

Bắc Cung Vô Song nhẹ nhàng bước tới bên người Lục Lâm Thiên rồi nói.

Hai vòng đấu ngày hôm nay tuy rằng kịch liệt, nóng bỏng, thế nhưng đối với những cường giả đỉnh phong trong đám người đồng lứa có mặt ở đây mà nói, trong lòng bọn họ đều biết, bắt đầu ngày mai mới chính thức là quyết đấu. Ngày hôm nay những người tiến vào vòng trong đều có lưu thủ, thậm chí còn không có bất kỳ ai sử dụng toàn lực.

Mà vòng thi đấu thứ ba n gày mai, đối với những người còn lại mà nói, trong lòng bọn họ đều cực kỳ rõ, ngày mai mới thực sự là quyết đấu đỉnh phong.

- Vậy để xem ngày mai đi.

Lục Lâm Thiên quay đầu lại nhìn Bắc Cung Vô Song, vươn tay nắm bàn tay mềm mại của nàng, nói:

- Ngày mai nàng nên cẩn thận một chút.

- Yên tâm đi.

Bắc Cung Vô Song dịu dàng cười, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều toát lên vẻ thanh nhã, cao quý.

Phong Du Du khẽ mỉm cười, hai mắt âm thầm nhìn về phía Lục Lâm Thiên và Bắc Cung Vô Song, lập tức nhẹ nhàng xoay người rời đi. Trong sát na này, trong đôi mắt của nàng dường như có một loại tình cảm nào đó, sâu không thấy đáy, chợt lóe lên rồi biến mất.

Gần biên giới khối cự thạch giống như ngọn núi, Nguyên Nhược Lan một mình lẳng lặng đứng đó, mắt nhìn vầng trăng cùng những ngôi sao lập lòe ở phía xa, vẻ mặt đau thương, cao ngạo, dường như không ai có thể tới gần.

- Đã lâu không gặp ngươi.

Một đạo thân ảnh mặc áo bào xanh đáp xuống sau lưng Nguyên Nhược Lan rồi chắp tay mà đứng, người này chính là Lục Lâm Thiên.