Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 4309: Nhân phẩm Thanh Lôi Thần Vương




Lục Lâm Thiên nói với Thanh Lôi Thân Vương, lúc này cùng Thanh Lôi Thân Vương cũng không cần thiết động thủ, hai người muốn chính thức phân thắng bại, trừ phi là phân sinh tử, bằng không sẽ khó phân thắng bại.

Nhìn Lục Lâm Thiên một lát, Thanh Lôi Thân Vương cuối cùng vẫn bất đắc dĩ, trầm giọng nói:

- Xem như ngươi hung ác.

Dứt lời, Thanh Lôi Thân Vương dậm chân một cái, thân ảnh biến mất trong hang động.

Đông Phương Tử Quỳ nhìn qua Thanh Lôi Thân Vương biến mất, lúc này bước tới bên cạnh Lục Lâm Thiên, hỏi hắn:

- Vì sao ngươi sợ người khác khách khí với mình?

Lục Lâm Thiên cười cười, lại nói với Đông Phương Tử Quỳ:

- Bởi vì một khi có người vô cớ khách khí với ta, không có chuyện cầu ta thì tìm ta vay tiền, ta tự nhiên là sợ rồi.

PHỤT!

Đông Phương Tử Quỳ nghe xong liền phì cười, dùng ánh mắt quái dị nhìn qua Lục Lâm Thiên, hỏi:

- Dùng thân phận và địa vị của ngươi bây giờ, chẳng lẻ còn sợ có người tìm ngươi làm việc và vay tiền sao?

Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, cũng có chút bất đắc dĩ nói:

- Ngươi không biết, càng bị người khác xem là kẻ có tiền, chính hắn khẳng định sẽ càng thiếu tiền, càng có người xem ngươi có năng lực, chính hắn khẳng định còn đang muốn tìm người làm việc thay mình, cho nên thân phận và địa vị chỉ là hư ảo.

- Nghe có chút đạo lý.

Nghe Lục Lâm Thiên nói thế, Đông Phương Tử Quỳ cũng có phần tán thành, dường như thật sự có đạo lý.

Lục Lâm Thiên không nói vấn đề này nữa, cười nhạt một tiếng sau đó nói:

- Chúng ta cũng đi thôi, nên tìm kiếm thánh vật của Tuyên Cổ Điện, tránh bị kẻ khác nhanh chân tới trước.

- Người khác muốn nhanh chân đến trước cũng không dễ dàng, còn có hai cái Tử Lôi Huyền Đỉnh trên người chúng ta đấy.

Đông Phương Tử Quỳ nhìn Tử Kim Phách Lôi Liên sau lưng, đôi mắt đảo một vòng, sau đó nói với Lục Lâm Thiên:

- Chúng ta đi rồi, nhưng Thanh Lôi Thân Vương có đi vòng trở lại hay không?

Ánh mắt Lục Lâm Thiên lóe lên, cúi đầu trầm tư một hồi mớ nói với Đông Phương Tử Quỳ:

- Dùng tính cách của Thanh Lôi Thân Vương, nên đề phòng một chút, cũng sợ có người khác đang ở đây đấy.

Tiếng nói ngừng lại, nhìn qua hoa sen bên kia, Lục Lâm Thiên lại nói với Đông Phương Tử Quỳ:

- Ta sẽ bố trí cấm chế ở bên ngoài, về phần có thể bị người ta phát hiện và xông qua hay không, vậy phải xem cơ duyên của Tử Kim Phách Lôi Liên, ta có thể làm cũng chỉ làm như thế mà thôi.

- Ân, vậy xem cơ duyên của nó.

Đông Phương Tử Quỳ khẽ gật đầu....

Xoẹt.

Sau một lát, ở ngoài lối ra vào, Lục Lâm Thiên bố trí một đạo cấm chế, sau đó bố trí nhiều trận pháp ẩn hình.

- Đoán chừng hiện tại sợ rằng không có bao nhiêu người tìm được nơi đây.

Đông Phương Tử Quỳ rất khϊếp sợ với thủ đoạn của Lục Lâm Thiên.

- Chúng ta đi thôi.

Lục Lâm Thiên vỗ vỗ tay, hắn có thể giúp Tử Kim Phách Lôi Liên cũng chỉ có như thế mà thôi.

Sưu sưu!

Hai đạo thân ảnh lập tức bay đi, biến mất trong không trung.

Xùy!

Thời điểm thân ảnh hai người biến mất, Thanh Lôi Thân Vương xuất hiện tại vị trí Lục Lâm Thiên bố trí cấm chế.

Ánh mắt Thanh Lôi Thân Vương nhìn cửa vào biến mất, sau khi nhìn thật lâu vẫn không hiểu ra, oán hận mắng:

- Lục Lâm Thiên tiểu hỗn đản, đây là không tin nhân phẩm của ta, vậy mà bố trí trận pháp, nhất định là biết ta không thể phá trận, tiểu hỗn đản, rất đáng hận.

Xùy!

Oán hận mắng vài câu, Thanh Lôi Thân Vương cuối cùng vẫn oán hận rời đi, hắn không còn hi vọng tìm Tử Kim Phách Lôi Liên nữa rồi.

Thời điểm thân ảnh Thanh Lôi Thân Vương rời đi, trên ngọn núi cách đó không xa, một nam một nữ hai người xuất hiện, không phải người khác, chính là Lục Lâm Thiên cùng Đông Phương Tử Quỳ hai người.

- Xem ra Thanh Lôi Thân Vương thật sự thúc thủ vô sách, đúng như ngươi dự liệu, nhân phẩm của lão gia hỏa này thật sự không được tốt lắm, ẩn thân muốn đυ.c nước béo cò.

Đông Phương Tử Quỳ nhìn qua Lục Lâm Thiên, cực kỳ kinh ngạc nói:

- Nhưng mà, ngươi bố trí thủ đoạn thật không tầm thường.

- Thủ đoạn nhỏ mà thôi, đoán chắc Thanh Lôi Thân Vương không tinh thông trận pháp, bằng không cũng không đến lỗi thúc thủ vô sách, còn có thánh vật Tử Lôi Huyền Đỉnh tung tích không rõ, Thanh Lôi Thân Vương cũng không muốn phí thời gian.

Lục Lâm Thiên mỉm cười với Đông Phương Tử Quỳ, tất cả chỉ làm dáng mà thôi.

Lục Lâm Thiên đã sớm suy đoán Thanh Lôi Thân Vương sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho nên giả vờ rời đi sau đó quay về.

Luận công phu ẩn nấp, Lục Lâm Thiên có Hỗn Độn Âm Dương Quyết trên người, cũng không phải Thanh Lôi Thân Vương có thể phát hiện.

- Chúng ta nên đi tìm thánh vật Tử Lôi Huyền Đỉnh.

Đông Phương Tử Quỳ nói.

Lục Lâm Thiên gật gật đầu, thân ảnh hai người nhanh chóng rời đi.

Trong không gian cấm chế của Lục Lâm Thiên bố trí, hoa sen khổng lồ sinh ra thần thức dò xét, trên thân hình hoa sen khổng lồ sinh ra lôi điện quái dị.

Đông Phương Tử Quỳ và Lục Lâm Thiên cũng không có phát hiện, sau khi hai người rời đi không lâu, trong nụ hoa đầu tiên của hoa sen khổng lồ hơi mở ra, một âm thanh nữ đồng vô cùng non nớt vang lên:

- Thì ra phụ thân ta là Lục Lâm Thiên, phụ thân, ta sẽ tìm ngươi.

...

Thời gian dần dần qua đi, trong Thánh Cảnh đã trôi qua ba ngày ba đêm, đảo mắt đã qua ba ngày, Lục Lâm Thiên cũng phải kinh ngạc về độ lớn của Thánh Cảnh.

Mặc dù nói có quan hệ tới thánh vật của Tuyên Cổ Điện, cho nên đoạn đường này đi không nhanh, nhưng mà đi nhiều ngày như thế vẫn không tới cuối cùng.

Nhưng mấy ngày qua, Lục Lâm Thiên gặp được không ít đệ tử Tuyên Cổ Điện, nhưng những người này sau khi gặp Lục Lâm Thiên đều tránh đi.

Đặc biệt là người chủng tộc Minh Linh sau khi gặp Lục Lâm Thiên đều quay đầu đi thật xa, dường như sợ Lục Lâm Thiên tìm bọn họ gây phiền toái, dù sao Lục Lâm Thiên đánh chết Lôi Lang sử đã làm tất cả đệ tử chủng tộc Minh Linh trong Tuyên Cổ Điện sinh lòng sợ hãi, không có thực lực đối phó Lục Lâm Thiên, vậy chỉ có thể tránh xa một chút.

Đối với đám người Nhân tộc Thú tộc, Lục Lâm Thiên cũng không để ý đến, tính cách của Lục Lâm Thiên luôn là người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, gϊếŧ!

Đối với Minh Linh, Lục Lâm Thiên vốn không có tính toán buông tha, nhưng mà điện chủ Tử Lôi Điện Hậu Khánh Lâm nói một phen, làm cho Lục Lâm Thiên cũng trầm tư không ít.

Trong Tuyên Cổ Điện có một nửa người là chủng tộc Minh Linh, chính mình chẳng lẽ thật gϊếŧ hết hay sao, nếu mình có một ngày thực sự trở thành điện chủ Thánh Lôi Điện, Thánh Chủ Tuyên Cổ Điện, chẳng lẽ hắn phải khu trừ toàn bộ chủng tộc Minh Linh sao?

Bởi vậy, đối với những đệ tử thân phận Minh Linh không chọc mình, Lục Lâm Thiên cũng mở một mắt nhắm một mắt, không có chủ động tìm phiền toái, chỉ cần bọn họ không chọc mình là được.

Lục Lâm Thiên thậm chí còn gặp được hai Tử Kim Huyền Lôi Sử, dường như cũng không phải trẻ tuổi, mà là thế hệ đã sớm có danh tiếng từ trước, từ lời Đông Phương Tử Quỳ hắn biết được, chính là hỏa lôi sử Dư Kỳ và bôn lôi sử Tằng Siêu.