Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 425: Tiên cảnh




Cầm lấy ngọc giản rồi trực tiếp vào bên trong thạch thất thứ tám bên phải. Đóng cửa đá lại, trong thạch thất lúc này không có quang mang chói mắt xuất hiện mà chỉ có rung động rất nỏ, sau đó cánh cửa đá lần thứ hai mở ra.  

– Di, có chút cổ quái.  

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói. Bên ngoài cánh cửa đánh lúc này có một bình nguyên mênh mông xanh tươi, phía xa xa có một ngọn núi.  

– Ảo trận?  

Hầu như trong nháy mắt Lục Lâm Thiên đã hiểu rõ, lúc này ý thức của hắn không phải ở trong tiên cảnh mà là ở trong ảo trận, tiên cảnh trong lời nói của mọi người thực chất là ảo trận, ảo trận hỗ trợ việc tu luyện tâm chí.  

Một cỗ khí tức nồng nặc xuất hiện trong không khí, cỗ khí tức này khiến cho Lục Lâm Thiên có chút quen thuộc, sau khi cố nhớ lại Lục Lâm Thiên lập tức kinh ngạc, khí tức này giống hệt như Linh Hồn Thần dịch của Vạn Thú tông, nếu như ở bên trong này tu luyện quả thực có không ít chỗ tốt với linh hồn lực của hắn.  

– Thảo nào mọi người đều nói nơi này có thể giúp linh hồn lực tăng trưởng.  

Hai hàng lông mày nhíu lại, Lục Lâm Thiên lại phát hiện ra một điểm, tuy rằng khí tức này có chút đậm đặc, thế nhưng còn xa mới đạt tới trình độ hắn có thể lập tức thôn phệ. Âm Dương Quyết hắn tu luyện vốn không chậm, nếu như ở bên trong này tu luyện cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt.  

– Nếu là ảo trận, vậy thì tốt rồi.  

Lục Lâm Thiên cười, trận pháp này tuy rằng không tồi, thế nhưng có lẽ cũng không làm khó được hắn. Chỉ là, nếu như hắn muốn phá trận pháp thì có lẽ sẽ gặp chút phiền phức mà thôi.  

Sưu.  

Lục Lâm Thiên chậm rãi đi về phía trước, trước mặt hắn lúc này đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang màu vàng, khí tức cường hãn mang theo tiếng gió rít gào.  

Đạo quang mang màu vàng này nhanh chóng tiến tới, lúc này Lục Lâm Thiên mới phát hiện ra đạo quang mang này chính là một đầu yêu thú cao lớn, khí tức cường hãn, diện mục dữ tợn.  

– Yêu thú?  

Sắc mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống, đang muốn đánh ra thủ ấn thì đột nhiên nhớ ra, đây đều là ảo cảnh, nếu như tâm thần ý loạn thì hắn sẽ thất bại.  

Sưu.  

Lục Lâm Thiên bình tĩnh lại, ngay khi đầu yêu thú dữ tợn này tiến tới vị trí cách hắn một thước thì lập tức biến mất trong thiên địa.  

– Quả nhiên có chỗ bất phàm.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, ảo trận này không có lực công kích, đối với đệ tử trẻ tuổi mà nói chính là một nơi rèn luyện tâm chí tốt nhất. Đồng thời cỗ khí tức đậm đặc nơi này đối với linh hồn cũng là vật đại bổ.  

– Tiếp tục.  

Lục Lâm Thiên tiếp tục đi về phía trước, trong lòng đối với Tiên cảnh này không khỏi tò mò nhiều hơn, cho nên hắn có dự định chậm rãi nghiên cứu nó một phen.  

Chậm rãi đi trên bình nguyên rộng lớn, Lục Lâm Thiên từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh. Chu vi không giang chung quanh khi thì xuất hiện yêu thú, thế nhưng tiến tới vị trí cách hắn một thước thì đều hóa thành năng lượng.  

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Lâm Thiên mới phát hiện ra trong lúc bất tri bất giác hắn đã đi ra khỏi bình nguyên tới trước ngọn núi, một rừng cây xuất hiện trước mặt hắn.  

Hì hì.  

Sâu trong rừng cây xuất hiện một cái đầm, từng tiếng cười khanh khách truyền đến. Lục Lâm Thiên nhíu mày, chẳng lẽ cũng có đệ tử giống như hắn đang ở trong ảo cảnh này.  

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn lên thì nhất thời sửng sốt. Lúc này trong đầm có một đám nữ nhân vô cùng xinh đẹp, quyến rũ, vóc người làm tất cả nam nhân phải sôi máu, không mặc quần áo đang nghịch nước trong đầm.  

– Ngươi là ai? Tại sao lại tới đây?  

Nhìn thấy thân ảnh của Lục Lâm Thiên, mấy nữ tử xinh đẹp này lập tức hỏi.  

– Ta vừa mới tới, lẽ nào các ngươi đã ở đây lâu rồi?  

Lục Lâm Thiên cười nói.  

– Hì hì, chúng ta đương nhiên ở trong này lâu rồi. Nếu đã tới thì mau tới đây chơi đùa cùng chúng ta.  

Mấy nữ tử này liên tục làm các động tác quyến rũ, mê hoặc về phía Lục Lâm Thiên.  

– Là ảo giác.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, tâm thần bất động, trong lòng hắn biết đây chỉ là một trong những ảo giác trong ảo trận mà thôi. Nếu như tâm thần hắn không ổn định hẳn sẽ trực tiếp bị trục xuất khỏi ảo cảnh. Thế nhưng khi nhìn mấy nữ tử xinh đẹp kia trong lòng Lục Lâm Thiên cũng không khỏi xuất hiện một chút ba động, mấy nữ tử này đều là vưu vật tuyệt sắc. Nhìn qua lại vô cùng chân thực như vậy, người tâm tính yếu một chút chỉ sợ rất khó nhịn xuống.  

Lúc này Lục Lâm Thiên mới nhớ tới lời nói mờ ám của nhị hộ pháp, cố ý nhắc nhở hắn mọi thứ bên trong đều là giả, xem ra là thứ mờ ám trong lời nhị hộ pháp.  

– Đến đây đi, nhanh lên, chơi đùa cùng chúng ta.  

Mấy nữ tử xinh đẹp kia nhìn thấy Lục Lâm Thiên vẫn đứng tại chỗ lập tức nói, thanh âm quyến rũ như rót mật truyền vào tai Lục Lâm Thiên. Giống như là có một loại ma lực không ngừng kêu gọi hắn tới.  

– Đến đây, mau lên.  

Mấy nữ tử xinh đẹp bắt đầu đi tới bên người Lục Lâm Thiên, nụ cười khuynh thành, cả đám bắt đầu từ từ cởi y phục trên người ra.  

Một thân thể tuyệt với xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên. Kiều đồn nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, đôi thỏ ngọc trắng như tuyết trước ngực, da thịt láng mịn, mấy nữ tử xinh đẹp này không ngừng đi quanh người Lục Lâm Thiên, miệng phát ra âm thanh rên rỉ.  

Lục Lâm Thiên thiết chút nữa đã quên đây là ảo giác, cảnh tượng trước mắt hắn hiện giờ chân thực vô cùng.  

Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, lập tức đi về phía trước, phía sau hắn truyền tới âm thanh của mấy nữ tử này.  

Lục Lâm Thiên bình tĩnh lại, tâm thần không chút dao động. Một lát sau truyền đến sự ba động của năng lượng, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy mấy nữ nhân xinh đẹp và đầm nước kia đều biến mất không thấy.  

– Nguy hiểm thật.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã không nhịn được. Ảo trận này quả thực quá thiếu đạo đức, không ngờ lại có một màn này, chỉ sợ người bình thường khó có thể chống đỡ.  

Trên Vân Dương Tông, trong đại điện lúc này có mấy thân ảnh đứng trên đại sảnh. Triệu Vô Cực lúc này khuôn mặt đỏ lên vô cùng phẫn nộ, sắc mặt đám người Triệu Kình Thiên, Lục Thiếu Hổ, Sử Vân Sinh cũng vô cùng lạnh lẽo.  

– Có Vũ Ngọc Tiền ở đây chúng ta muốn đối phó tên tiểu tử kia sẽ vô cùng khó khăn. Vũ Ngọc Tiền chết tiệt, sớm muộn gì cũng có một ngày ta cho hắn đẹp mặt.  

Triệu Vô Cực phẫn nộ quát lên một tiếng.  

– Gia gia, không nghĩ tới thực lực của tên tiểu tử kia đã cường hãn tới tình trạng này. Bây giờ chúng ta phải làm sao? Chung quy không thể buông tha cho tiểu tử đó được.  

Triệu Kình Thiên nói.  

– Hừ, hắn cho rằng trong tông có Vũ Ngọc Tiền là có thể bảo vệ hắn cả đời được sao? Ba tháng sau chính là ngày mật địa mở ra, trong mật địa sinh tử khó đoán. Kình Thiên, bằng vào thực lực của con, đến lúc đó còn có đại ca con, đủ để đánh chết tiểu tử kia, cho hắn vĩnh viễn nằm lại trong mật địa đi.  

Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói.  

– Không cần đại ca xuất thủ, một mình con cũng có thể đối khó với tiểu tử này.  

Triệu Kình Thiên nói.