Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 4192: Dù xa cũng gϊếŧ




Cường giả thế giới Linh Vũ, thế giới Thần Thú đều tiến vào thế giới trùng động.

Lúc này các thế lực lớn chia quân làm mấy đường, Lục Kinh Vân, Nam thúc Độc Cô Ngạo Nam, Đoan Mộc Khung Thiên, Cái Thế Hồng Tôn cầm đầu, suất lĩnh Lục gia quân đối phó Linh gia.

Lục Doanh và Trích Nguyệt tiên tử của Thiên Nữ Cung dẫn thêm cường giả thế giới Thị Hoang và đệ tử Phi Linh Môn đi tẩy trừ Thiệu gia.

Lục Âm và cường giả Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc mang theo người Hoàng gia tẩy trừ Tùng gia.

Lục Tượng và Lục Xảo, còn có Thiên Châu Hồng Tôn cùng Tiết gia đi tẩy trừ Sư gia.

Lục Thành, Lục Trực, Lục Phương và Lục Tâm Đồng, Tiểu Long đi tẩy trừ Tinh gia.

Các thế lực nắm giữ thế giới trùng động đều nằm trong tay bọn họ, hiện tại Phi Linh Môn và Lục gia tăng thêm cường giả giới Linh Vũ, dùng Lục Du Thược làm chủ đủ để tẩy trừ mấy nơi.

- Phụ thân, chúng ta đi, người phạm Lục gia, dù xa cũng gϊếŧ.

Lục Kinh Vân nói với Lục Lâm Thiên, thân ảnh cao lớn đi vào thế giới trùng động.

- Người phạm Lục gia, dù xa cũng gϊếŧ.

Lục Du Thược, Lục Doanh, Lục Âm, Lục Thành và nhiều thân ảnh tiến vào thế giới trùng động.

- Lão đại, yên tâm đi, tất cả có ta ở đây, lần này đi Mật Địa Thiên Giới, ngươi cẩn thận.

Tiểu Long nói xong, áo bào vàng lóe lên, lập tức đi vào thế giới trùng động.

Các thân ảnh hành động, trong thế giới Vô Sắc gió nổi mây phun, lúc này người trong thế giới Vô Sắc đều không khó biết rõ, Phi Linh Môn và Lục gia bắt đầu trả thù.

Cả Thượng Thanh Đại Thiên Thế Giới sẽ có một trận đại chiến!

Lục Lâm Thiên nhìn các thân ảnh đi vao thế giới trùng động, ánh mắt hơi động.

- Thời gian qua rất nhanh, trong nháy mắt, Kinh Vân, Du Thược, Doanh nhi, Âm nhi đã trưởng thành rồi.

Độc Cô Cảnh Văn đi tới bên cạnh Lục Lâm Thiên, tươi cười vũ mị nói một câu.

Lục Lâm Thiên nói:

- Thời gian vô tình, trôi qua là biến mất, không nghĩ tới trong chớp mắt bọn chúng đã có thể tự đảm đương một phía.

Lữ Tiểu Linh tư thái thướt tha đi lên, nói:

- Nhớ chúng ta năm đó, sớm đã có bọn chúng, ngươi nói đám tiểu gia hỏa này vì cái gì hiện tại còn không có động tĩnh?

- Cái này...

Lam Linh, Bắc Cung Vô Song, Vân Hồng Lăng, cùng Lục Lâm Thiên nghe vậy đều nghẹn lời, lập tức cười khổ, tính toán ra, chín tiểu gia hỏa thật sự không nhỏ, ban đầu ở thế giới Linh Vũ, bọn họ đã có con rồi.

Bạch Linh miễn cưỡng cười cười, lúc này nói:

- Lúc trước trong thế giới Linh Vũ quá nhỏ, ba ngàn đại thế giới mênh mông cỡ nào, tầm mắt lũ tiểu gia hỏa đã khác, tu luyện đã khác, tất cả tự nhiên cũng khác, huống chi, với thiên phú và ngạo khí của bọn chúng, những kẻ kém hơn mình sẽ không lọt mắt chúng đâu.

Vừa dứt lời, Bạch Linh lại lườm Lục Lâm Thiên, lúc này nói:

- Nếu lúc trước thế giới Linh Vũ và ba ngàn đại thế giới tương liên với nhau, ta cũng không nhìn kẻ nào đó vào trong mắt.

Nghe vậy, ánh mắt Lục Lâm Thiên sững sờ, đang muốn nói gì đó, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, Lam Linh ba nữ cũng dùng ánh mắt khác thường lườm Lục Lâm Thiên, Vân Hồng Lăng cũng cười thản nhiên, nói:

- Bạch Linh tỷ nói không sai, nếu ban đầu ở bên ngoài, ta cũng không nhất định sẽ vừa ý kẻ nào đó.

- Ta cũng vậy, đây chính là bị kẻ nào đó nhặt tiện nghi.

Lữ Tiểu Linh lập tức kéo tay Vân Hồng Lăng, ánh mắt có ghét bỏ lườm Lục Lâm Thiên.

- Ta cũng không biết, ta ban đầu vì sao bị mắc lừa, hiện tại xem ra, cũng miễn cưỡng vượt qua.

Lam Linh cười cười, cười tươi như hoa.

- Các nàng có ý gì?

Sắc mặt Lục Lâm Thiên khó coi nhìn chúng nữ.

- Các nàng không có ý gì, chỉ cảm thấy ngươi cũng không tệ lắm.

Độc Cô Cảnh Văn vũ mị cười nói, cũng đi theo đám người Vân Hồng Lăng, không để ý Lục Lâm Thiên.

- Cái gì gọi là cũng không tệ lắm...

Lục Lâm Thiên nghe chúng nữ nói thế thì khó chịu, lập tức ngẫm lại, nhưng sau đó cười nhạt, đứng chắp tay, nhìn qua bóng lưng chúng nữ.

Bắc Cung Vô Song cười nhạt, lập tức đến bên cạnh Lục Lâm Thiên, nói nhỏ:

- Lâm Thiên, còn không mau mau thăm Lan Lan tỷ.

Lục Lâm Thiên nghe xong, ánh mắt nhìn qua đình viện xa xa.

...

Không gian sinh ra chấn động, thân ảnh Lục Lâm Thiên đáp xuống vách núi, nhìn nữ tử trước mặt, chính là mẫu thân Kinh Vân, Mộ Dung Lan Lan đứng trên vách núi.

Ánh mắt Mộ Dung Lan Lan biến hóa, không quay đầu lại, nói:

- Đã một ngàn hai trăm năm, ngươi lại gặp phiền toái lớn, đáng tiếc ta cũng không cách nào đến giúp ngươi cái gì, nhìn thấy ngươi bây giờ, ta phát hiện khoảng cách giữa chúng ta càng lớn.

Lục Lâm Thiên nhìn nữ tử trước mặt, bước đến bên cạnh nàng, nhìn nữ tử bên cạnh, nói:

- Những năm qua, ngươi ở bên ngoài thế nào?

Mộ Dung Lan Lan nghe vậy, ý thức nhìn qua Lục Lâm Thiên, mỉm cười, lời nói mang theo ba phần kiều mị:

- Cũng không tệ, nhưng mà thường xuyên nhớ tới thời gian trong thế giới Linh Vũ.

Lục Lâm Thiên nhìn Mộ Dung Lan Lan, nói:

- Thực xin lỗi...

Lục Lâm Thiên chưa nói xong, Mộ Dung Lan Lan chen ngang lời Lục Lâm Thiên, nói:

- Ngươi cũng chỉ biết nói câu này sao, ngươi xin lỗi ta, những năm qua ngươi chưa thông suốt, điểm này ngươi có thể không bằng ta.

Ánh mắt Mộ Dung Lan Lan nhìn Lục Lâm Thiên, lúc này cười hồn nhiên thiên thành, bất tri bất giác làm cho người ta mê muội, môi son khẽ mở, tiếp tục nói với Lục Lâm Thiên:

- Những năm qua, ta nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, ta và ngươi chỉ có duyên phận ngắn ngủi, loại duyên phận này không quan hệ gió trăng. Mà Kinh Vân sinh ra đó là việc ngoài ý muốn, mà bây giờ việc ngoài ý muốn này cũng thành chuyện tốt, nhìn thành tựu của Kinh Vân hiện tại, người làm mẫu thân như ta rất tự hào.

Lục Lâm Thiên nghe vậy, ánh mắt rung động, thật lâu sau mới nói:

- Những năm gần đây, nàng ở một mình, thật ủy khuất cho nàng.

- Ủy khuất...

Mộ Dung Lan Lan lắc đầu với Lục Lâm Thiên, nàng cười nhạt, nói:

- Ta hỏi ngươi một ít lời, ngươi có thể nói chi tiết không?

Lục Lâm Thiên gật đầu, nói với Mộ Dung Lan Lan:

- Nàng hỏi đi.

- Nếu không có Kinh Vân, ngươi sẽ cảm thấy ta ủy khuất sao?

Mộ Dung Lan Lan nhìn qua Lục Lâm Thiên, nói nhỏ:

- Nhớ rõ, ngươi cần phải thành thật trả lời, ta muốn nghe lời thật.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên chấn động, trong lúc nhất thời lại nghẹn lời.

Mộ Dung Lan Lan cười cười, tiếp tục hỏi Lục Lâm Thiên:

- Còn nữa, ngươi yêu ta không, giống như yêu Vô Song, Cảnh Văn, Hồng Lăng, Bạch Linh, nếu không có Kinh Vân, có phải ta không có trong lòng của ngươi?

Lục Lâm Thiên nghe vậy, cũng không nói ra lời, đúng thế, nếu không có Kinh Vân, có lẽ chính mình và nữ tử này không có quá nhiều gút mắc.

Trầm mặc một hồi, Lục Lâm Thiên áy náy, đang muốn nói chuyện, Mộ Dung Lan Lan chen ngang lời hắn nói:

- Ngươi lại muốn nói xin lỗi hay là muốn nói ủy khuất ta.

Ngừng một lát, Mộ Dung Lan Lan nhìn qua Lục Lâm Thiên, cười yếu ớt, nói nhỏ:

- Trái lại, ta phải đa tạ ngươi, là ngươi nuôi Kinh Vân lớn lên, bồi dưỡng trưởng thành, điểm này ngươi làm tốt hơn ta rất nhiều.