Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 4126: Sát phạt




Ông!

Huyết bạch đao mang mang tất cả mà ra, cái này một sát na, không trung sát phạt lăng lệ, không gian run run!

XÍU...UU!!

Một đao một quyền va chạm nhau, quyền kình đáng sợ, đao mang lăng lệ, không gian chấn động dữ dội, đao mang nhanh chóng chém thẳng vào vai Tuyên Cổ Cảnh sơ giai.

XÍU...UU!.

Một đao này chém tên Tuyên Cổ Cảnh sơ giai thành hai khúc, huyết vụ bắn tung tóe, thân ảnh hắn rơi xuống đất.

Đao mang này mang theo kình phong đáng sợ, lập tức có mấy ngọn núi lửa bị đao mang này chém đứt.

Ầm ầm!

Năng lượng thiên địa nổ tung như quả bom đinh tai nhức óc, năng lượng khủng bố quét qua các nơi.

Thiên băng địa liệt, sát phạt ngập trời, vô cùng lăng lệ!

Bành!

Lúc này tên Tuyên Cổ Cảnh trung giai xuất hiện sau lưng Lục Kinh Vân, thứ nhất chưởng ấn như hỏa diễm khủng bố mang theo khí tức nóng như lửa đốt, lập tức rơi vào sau lưng Lục Kinh Vân.

PHỤT.

Lục Kinh Vân phun ra ba ngụm máu tươi, thân ảnh nện xuống đất, đất rung núi chuyển, mặt đất xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.

Ầm ầm.

Thời điểm Lục Kinh Vân nhảy ra khỏi mặt đất, giữa không trung run rẩy, ba đạo năng lượng công kích của Tuyên Cổ Cảnh trung giai đánh xuống không chút lưu tình, ba đạo công kích này đánh nát hư không.

Lục Kinh Vân cắn răng, hắn định liều mạng, đột nhiên Lục Kinh Vân ngẩng đầu nhìn vào sâu trong hư không, giờ phút này hắn mạch của hắn cảm ứng được gì đó, cảm giác huyết mạch tương liên lan tỏa ra các hướng.

- Ai dám động đến con ta, chết!

Vào lúc này, trên không trung xuất hiện tiếng gầm lên như sấm rền...

Khi tiếng quát này vang lên, không gian chấn động dữ dội.

Ba công kích Tuyên Cổ Cảnh trung giai trực tiếp biến mất, thân ảnh ba người bị lực lượng to lớn giữ chặt trên không trung, không thể nhúc nhích mảy may, ánh mắt vô cùng sợ hãi.

Bá bá.

Vào lúc này tiếng quát như sấm rền vang lên không nhỏ.

Lúc này một thân ảnh áo xanh vượt qua không gian, thân ánh của hắn mang theo khí tức lăng lệ bá đạo.

Khi thân ảnh này xuất hiện, trong nháy mắt tất cả cường giả Tuyên Cổ Cảnh cảm thấy linh hồn run lên khó hiểu, trong nội tâm sinh ra hàn ý.

- Ba tạp chủng Tuyên Cổ Cảnh trung giai, chết không có gì đáng tiếc!

Thân ảnh áo xanh lập tức bước về phía ba tên Tuyên Cổ Cảnh trung giai kia, cũng không nhìn thấy hắn có động tác gì, ba tên Tuyên Cổ Cảnh trung giai kia vặn vẹo sau đó bị vết nứt không gian đen kịt hút đi.

Người chung quanh hoàn toàn không kịp làm gì, ba Tuyên Cổ Cảnh trung giai đã thần hồn câu diệt trong vết nứt không gian.

Thực lực này cường hãn tới cỡ nào?

- Lục Lâm Thiên, hắn là Lục Lâm Thiên, Lục Lâm Thiên đến.

Ánh mắt Độc Hạt hoảng sợ, hắn không bao giờ quên được thân ảnh áo xanh này, không phải quân đoàn Hùng Phong Lục Lâm Thiên còn có thể có ai.

- Lục Lâm Thiên, chân lý Niết Bàn Lục Lâm Thiên sao?

- Hắn chính là Lục Lâm Thiên, chân lý Niết Bàn.

Từng ánh mắt nhìn thẳng vào người Lục Lâm Thiên, nội tâm vô cùng run động.

- Phụ thân!

Giữa không trung, Lục Kinh Vân nhìn thấy người tới thì vui vẻ, nội tâm của hắn rung động, hắn giơ tay lau máu trên khóe miệng, nói:

- Phụ thân, con không làm người mất mặt!

Lục Lâm Thiên nhìn thanh niên đứng thẳng như trường thương kia, đôi mắt vô cùng vui vẻ, nói:

- Vô thượng Niết Bàn, lĩnh ngộ áo nghĩa kỳ lạ chi nguyên, lĩnh ngộ thời gian, không gian áo nghĩa, tốt lắm.

- Phụ thân, thực xin lỗi, con không tìm được đệ đệ muội muội.

Lục Kinh Vân ngẩng đầu nói.

Lục Lâm Thiên cười nhạt, nói:

- Bọn họ rất tốt, đệ đệ và muội muội của ngươi đều có cơ duyên, hiện tại đã có tung tích rồi.

- Vậy là tốt rồi, bằng không con không có mặt mũi gặp phụ thân.

Lục Kinh Vân vui vẻ cười cười, trên miệng vẫn còn vết máu.

- Ăn đan dược đi, chuyện kế tiếp giao cho ta.

Lục Lâm Thiên nhét đan dược vào trong tay Lục Kinh Vân, vỗ vai Lục Kinh Vân.

Đôi phụ tử này hoàn toàn bỏ qua đám người chung quanh.

Đám người chung quanh hoàn toàn không dám quấy rầy hai người này chút nào.

Xoẹt.

Không gian chấn động dữ dội, hơn mười thân ảnh phá không bay tới.

Khi đám người này xuất hiện, không trung lập tức gió nổi mây phun, đều là cường giả Tuyên Cổ Cảnh sơ giai.

Thanh niên đi đầu tuấn lãng, tóc mai như đao, lông mi như vẽ, khí tức lăng lệ tới cực điểm. Mà bên cạnh nam tử này là một nam tử trung niên mặc trường bào rộng thùng thình, khí tức trên người hắn kết nối thiên địa, sau lưng hắn có cô gái mỹ mạo, hai mắt quyến rũ có thể hút người ta vào sâu trong đó, nhưng khí tức trên người không hề yếu.

- Là quân đoàn Lục Linh Lục Linh, còn có quân đoàn Nguyệt Hồng Cát Bạch Mị, quân đoàn Cuồng Sư Hổ Sư, Trình Tinh, Đông Quan Trạch, Cuồng Thử, Huyết Ưng, Trương Lăng Phong, Phá Thổ, Phong Hỏa, dám người này tới đây làm gì?

Không ít người nhận ra những người vừa tới.

- Lục phó thống lĩnh, hắn chính là Lục Kinh Vân?

Lục Linh nhìn qua Lục Kinh Vân đứng bên cạnh Lục Lâm Thiên, ánh mắt chấn động, bỗng dưng khí thế lăng lệ tỏa ra.

Lục Kinh Vân nhìn qua thanh niên vừa tới, ánh mắt cũng run lên, khí tức lăng lệ tỏa ra, khí tức sát phạt giống như sát thần thức tỉnh, lập tức đứng đó như thanh đao bổ trời cao.

Lục Linh cũng biến sắc, bộc phát khí tức ra ngoài, khí tức sát lục như cây búa lớn, năng lượng thiên địa chung quanh chấn động.

Rầm rầm rầm.

Chỉ trong nháy mắt sát khí hai người giao phong với nhau, vài ngọn núi chung quanh bị khí tức giao thoa của bọn họ chấn nát.

Xoẹt!

Năng lượng thiên địa nổ tung như quả bom, sát khí đáng sợ tỏa ra các hướng, linh hồn người ta rung động bất an

Đạp đạp.

Cùng lúc đó, thân ảnh Lục Kinh Vân và Lục Linh lảo đảo lui ra phía sau ba bước, hai người đứng vững như trường thương.

Giống như cây đao lợi hại, nụ cười tà dị như sát thần giáng thế.

Một cây búa lăng lệ như bổ cửu u địa ngục hàng lâm thế gian.

Nhưng không hề nghi ngờ, hai thanh niên đủ làm ngàn vạn thiếu nữ mê đảo, hai thanh niên này tỏa ra khí tức vô cùng đáng sợ.

- Sát phạt áo nghĩa bổn nguyên, vô thượng Niết Bàn, thật mạnh!

Lục Linh lui ba bước ổn định thân thể, lại nhìn Lục Kinh Vân, ánh mắt khϊếp sợ.

- Sát lục áo nghĩa bổn nguyên, vô thượng Niết Bàn người, hiện tại Tuyên Cổ Cảnh trung giai, ngươi cũng rất mạnh, nhưng mà chờ ta đến Tuyên Cổ Cảnh trung giai, ngươi thua chắc rồi, nếu ta là vô lượng Niết Bàn, nhất định có thể áp đảo ngươi.

Lục Kinh Vân cũng lui ba bước, nhìn Lục Linh, ánh mắt mang theo thần sắc rung động.

- Tiểu tử thật mạnh!

Đám người Vô Tướng, Cát Bạch Mị, Hổ Sư, Cuồng Thử, Phá Thổ, Huyết Ưng nghẹn họng nhìn trân trối.

Thực lực của Lục Linh, đám người Vô Tướng, Cát Bạch Mị, Huyết Ưng hiểu rõ, mà Lục Kinh Vân tỏa ra khí tức làm nội tâm bọn họ sợ hãi, khí tức này là gì bọn họ quá hiểu.

Nhìn cảnh tượng này, Phượng Tuy, Đô Linh trọng thương cụt tay, Độc Hạt đều khó nhìn.

Không hề nghi ngờ, đám người Lục Linh và Lục Lâm Thiên là một bọn, hiện tại muốn đánh chết Lục Kinh Vân đã là không thể nào. Mà Lục Lâm Thiên ở đây làm nội tâm mọi người bất an.

Phượng Tuy và Đô Linh chấn động vài lần, hai mặt nhìn nhau tại, sắc mặt rất khó coi.