Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3970: Động tĩnh của kim đao màu vàng 1




Âm thanh bá đạo từ trong miệng Lục Lâm Thiên vang lên, âm thanh giống như tiếng sấm rền. Dưới chưởng ấn, dưới vô số ánh mắt rung động của người Linh Vũ thế giới phía ra, thân hình Liên Hàn Long triệt để trở thành thây khô, lập tức bị thu vào trong nhẫn trữ vật của Lục Lâm Thiên.

Chung quanh đột nhiên ngừng lại, động tĩnh khủng bố dần dần tán đi. đột nhiên đã tới hoàng hôn, ánh trời chiều như máu, chiếu rọi hải vực bao la.

Trên hải vực phía xa xa không biết từ khi nào đã có không ít thân ảnh tụ tập, rậm rạp, chằng chịt, che khuất bầu trời.

Từng ánh mắt nhìn nam tử mặc áo bào xanh trên không trung, đó là tồn tại trong truyền thuyết. Thế giới này hắn đã lưu lại vô số truyền thuyết.

- Bái kiến Thái thượng chưởng môn.

Trong một phương đội ngũ, mấy trăm vạn đệ tử Phi Linh môn hành lễ, đạo thân ảnh mặc trường bào màu xanh kia ở trong Phi Linh môn đã là tồn tại cao nhất, là linh hồn của Phi Linh môn.

- Đi, về nhà.

Thân ảnh Lục Lâm Thiên xuất hiện bên người La Lan thị, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, Lam Lnh, ánh mắt nhìn qua phương hướng Cổ Vực, trong lòng hắn đột nhiên tràn ngập cảm giác tưởng niệm. Tưởng niệm tất cả mọi thứ trong Phi Linh môn, đây mới chính thức là nhà hắn. Là nơi hắn thủ hộ, cũng là nơi cần hắn tiếp tục thủ hộ.

- Hai mươi ngày rồi, sao còn chưa có động tĩnh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong Trung minh thế giới, vô số người nghi hoặc không thôi, suốt hai mươi ngày, Lục Lâm Thiên và Liên Hàn Long chưa trở về, chuyện này khiến cho mọi người càng thêm nghi hoặc không thôi.

- Tiểu Long thúc, phụ thân con không có việc gì đó chứ?

Ngoài căn lều nhỏ, Lục Âm hỏi Tiểu Long.

- Yên tâm đi, lão thất phu kia còn chưa có thực lực làm gì được phụ thân con. Ta có thể cảm giác được phụ thân con hiện tại rất tốt, không có việc gì.

Tiểu Long gật đầu khẳng định nói, có huyết khế trong đầu, hắn có thể cảm giác được lúc này lão đại không có việc gì, ít nhất không có chuyện gì lớn, vãn sống tốt.

Trong ngọn núi lộn xộn có mấy cây đại thụ xanh biếc còn sót lại, trong thiên địa chung quanh mơ hồ còn có sát khí vương vấn.

Thân ảnh xinh đẹp của Bắc Cung Vô Song nhẹ nhàng đáp xuống một tảng đá, tay ôm Nguyên Cổ Linh Tinh thú trong ngực, lạnh nhạt nhìn về phía xa.

- Không ngờ Tiểu Linh lại chọn ngươi.

Thân hình Huyền Tuyết Ngưng vô thanh vô tức xuất hiện bên người Bắc Cung Vô Song, mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.

- Tiểu Linh rất đáng yêu, nó là của ngươi, ta trả lại cho ngươi.

Bắc Cung Vô Song quay đầu lại, nhìn Huyết Tuyết Ngưng bên cạnh rồi mỉm cười, nhanh chóng đem Nguyên Cổ Linh Tinh thú trong ngực giao cho Huyết Tuyết Ngưng.

- Không cần, Tiểu Linh đã chọn ngươi, đây là lựa chọn của bản thân nó.

Huyền Tuyết Ngưng nói:

- Tiểu hồ đồ này cũng không tùy tiện nhảy vào trong lòng người khác, nó đã lựa chọn ngươi tự nhiên có nguyên nhân của nó.

- Vậy thì ta sẽ chiếu cố tiểu gia hỏa này thật tốt.

Bắc Cung Vô Song nói.

Huyền Tuyết Ngưng nhìn Bắc Cung Vô Song, nhìn khuôn mặt động lòng người kia một hồi rồi nói:

- Dường như ngươi đang suy đoán quan hệ của ta và Lục Lâm Thiên, thế nhưng lại không tiện mở miệng đúng không?

- Không có gì phải mở miệng, ta suy đoán là bởi vì ta là thê tử của chàng. Ta không hỏi là bởi vì ta biết rõ chàng làm tất cả mọi thứ đều có mục đích, bên cạnh chàng không có ai là người thường. Khi ở cùng với chàng ta đã biết, ta không có cách nào dùng lẽ thường mà cân nhắc khi ở cạnh chàng. Những năm này tuy rằng thi thoảng chàng có làm chuyện hoang đường khiến cho ta có chút tức giận. Thế nhưng ít nhất chàng là người biết phụ trách, có thể đặt người nhà vào trong lòng. Chuyện về sau ta không có cách nào đoán trước được. Nếu như ta quản, chàng nhất định sẽ nghe ta, thế nhưng ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chàng. Khi chàng cần trợ giúp ta cũng bất lực. Cho nên tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi.

Bắc Cung Vô Song nhìn Huyền Tuyết Ngưng nói.

Hai mắt của Huyền Tuyết Ngưng biến ảo, nhìn về phía trước mà không nói thêm gì.

Trong tầng thứ bảy Thiên Trụ giới, mãi ba năm sau Lục Lâm Thiên mới mở hai mắt ra, quang mang màu vàng huyền ảo quanh thân giống như linh xà tiến vào trong cơ thể rồi biến mất không thấy.

Phù.

Một ngụm trọc khí từ trong miệng Lục Lâm Thiên phun ra, giống như một cơn lốc nhỏ khiến cho không gian chấn động. Hai con mắt mở ra, khí tức man hoang, cổ xưa từ bên trong mắt bắn ra.

- Niết Bàn cảnh cao giai đỉnh phong, nhưng mà tại sao lại không có cách nào đột phá?

Tinh mang trong mắt biến mất, Lục Lâm Thiên thì thào nói, sau khi trở về Phi Linh môn, nói chuyện với người nhà trong chốc lát Lục Lâm Thiên lập tức tiến vào trong mật thất ở hậu sơn luyện hóa nguyên lực của Liên Hàn Long.

Liên Hàn Long tổn thất linh hồn phân thân, bản thân tiêu hao tới tình trạng khủng bố, nhưng mà nguyên lực còn lại đối với Niết Bàn cảnh cao giai mà nói vẫn vô cùng đáng sợ. Cũng may đan điền của Lục Lâm Thiên khổng lồ khác với người thường, bằng không mà nói quả thực không có cách nào chịu nổi.

Luyện hóa nguyên lực trong cơ thể Liên Hàn Long, chuyện này khiến cho Lục Lâm Thiên cảm thấy nguyên lực trong cơ thể mình tăng lên một mảng lớn, đã sớm tới Niết Bàn cảnh cao giai đỉnh phong. Chỉ khó hiểu là nguyên lực gia tăng, thế nhưng cũng không có dấu hiệu đột phá. Chuyện này khiến cho Lục Lâm Thiên có chút khó hiểu.

- Ít nhất thực lực tăng lên không ít.

Lục Lâm Thiên có chút khó hiểu suy tư một lát, sau đó cũng không quá chú tâm tới vấn đề này. Loại chuyện như đột phá, vẫn là nước chảy thành sông, cứ chờ đợi cơ hội là được rồi. Cho dù xoắn xuýt cũng không có tác dụng. Ít nhất sau khi luyện hóa Liên Hàn Long xong, thực lực hắn tăng cường không ít. Thậm chí linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm cũng nhận được môth ít chỗ tốt. Thôn phệ linh hồn phân thân của Liên Hàn Long cũng có thể làm cho tu vi của linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm tăng tiến lên.

Thái Cổ U Minh Viêm luyện hóa Xích Linh Liệt Hỏa, thực lực lúc này sợ rằng dưới Hóa Hồng cảnh cũng không cần e ngại một ai. Chuyện này khiến cho trong lòng Lục Lâm Thiên mừng thầm không thôi. Có thủ đoạn như vậy, về sau cũng có thêm át chủ bài.

- Dường như lại có biến hóa.

Linh hồn dò xét kim đao màu vàng trong đầu, lúc này kim đao màu vàng hấp thu hồn anh của Liên Hàn Long, thân đao càng thêm sáng bóng, thâm thúy. Đột nhiên Lục Lâm Thiên có thể cảm giác được, lần này kim đao màu vàng có biến hóa không ít.

Nhíu mày, tâm thần khẽ động, Lục Lâm Thiên muốn thử xem lần này có thể rung chuyển kim đao màu vàng hay không. Trong lòng Lục Lâm Thiên cũng không có quá nhiều chờ mong, dù sao lần nữa không có cách nào rung chuyển kim đao màu vàng đã khiến cho Lục Lâm Thiên chết lặng rồi.

Sưu.

Vào giờ phút này, vốn Lục Lâm Thiên không có một chút hy vọng nào, thế nhưng kim đao màu vàng đột nhiên có rung động. Theo linh hồn lực Lục Lâm Thiên bao phủ, kim đao màu vàng đột nhiên run lên, kim quang lập lòe, lập tức bao phủ linh hồn lực của Lục Lâm Thiên.