Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3969: Đánh chết Liên Hàn Long




Ầm ầm.

Khí tức lạnh lẽo cuồn cuộn lan tràn, cả chín tầng trời run run, không trung dưới khí tức lạnh lẽo phô thiên cái địa này nhanh chóng chấn động. Trong không gian tựa như có một cơn lốc chấn động, băng sương đầy trời, thậm chí còn xen lẫn một tia thiên uy, xem ra đã bắt đầu dùng toàn lực.

Lục Lâm Thiên đạp không đứng lơ lửng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phia Liên Hàn Long, cảm nhận khí tức kinh khủng lạnh lẽo kia, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, lạnh nhạt nói:

- Đừng có giở trò, thành thật một chút đi.

Âm thanh nhàn nhạt từ trong miệng Lục Lâm Thiên vang lên, âm thanh nhàn nhạt này giống như là lệnh trời, âm thanh bình thản vang vọng, thế nhưng âm thanh này lại giống như là tiếng sấm rền vang vọng trên không trung.

Dứt lời, ống tay áo màu xanh rách nát của Lục Lâm Thiên vung lên về phía trước, cả phiến thiên địa này bỗng nhiên run lên, khí tức khiến cho người ta run sợ và bất an từ trong mặt đất và chỗ sâu trong hư không lặng lẽ thẩm thấu ra.

Oanh.

Mặt đất và chỗ sâu trong hư không đột nhiên run lên, lập tức vô số người của Linh Vũ giới trên hải vực gần đó tự nhiên trong lòng cảm thấy run rẩy, giống như có uy áp đang từ trong linh hồn và máu thẩm thấu ra, khiến cho mọi người phủ phục xuống mặt đất.

Cùng một thời gian, thanh thế khủng bố mà Liên Hàn Long vừa mới tạo thành trong nháy mắt này bỗng nhiên phai nhạt, khí tức lạnh lẽo khủng bố vô thanh vô tức biến mất không thấy gì nữa.

Sưu.

Trong lòng Liên Hàn Long đột nhiên run lên vô cùng khó hiểu, hắn có thể cảm giác được lực lượng của mình bị thiên địa thôn phệ, thiên uy đột nhiên tập trung lên thân hắn.

Dưới cỗ thiên uy này, linh hồn Liên Hàn Long bỡ ngỡ, không gian chung quanh tự nhiên cứng lại rồi vặn vẹo, không gian vặn vẹo lại một chỗ, toàn thân không có cách nào nhúc nhích.

Trong lòng Liên Hàn Long đột nhiên phát lạnh, trong mắt chính thức hiện lên vẻ sợ hãi.

Nhìn đạo thân ảnh mặc áo bào xanh rách nát vừa rồi hắn còn không đặt vào trong mắt lúc trước, Liên Hàn Long có cảm giác mình đang đối mặt với cả thiên địa. Thân hình mặc áo bào xanh này giống như là chúa tể của thiên địa này vậy.

Lục Lâm Thiên lẳng lặng đứng trước mặt Liên Hàn Long, đứng chắp tay, khóe miệng nở nụ cười nhạt nói:

- Tuyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong, thực sự có chút mạnh mẽ. Chỉ tiếc đây là thế giới của ta, ta chính là chủ nhân của thế giới này, là người cầm trịch. Người trong thế giới của ta, cho dù là Tuyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong thì thế nào? Là long thì cuộn lại cho ta, là hổ thì nằm xuống đất. Cho dù có mạnh mẽ ta chỉ cần lật tay cũng có thể tiêu diệt.

Dứt lời, khóe miệng nở nụ cười châm chọc của Lục Lâm Thiên đột nhiên trở nên nghiêm túc, một tay đánh ra, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, thân hình xuyên qua không gian. Một tay đánh vào không gian vặn vẹo kia, thủ ấn xuyên qua không gian vặn vẹo, lập tức đánh về phía đỉnh đầu Liên Hàn Long.

Ầm ầm.

Những nơi thủ ấn đi qua, không gian đột nhiên run rẩy, trên trời cao, bỗng nhiên vang vọng tiếng sấm rền, thiên uy cuồn cuộn.

Cùng lúc, thủ ấn Lục Lâm Thiên bỗng nhiên hướng về phía Liên Hàn Long, không gian lặng lẽ nứt vỡ từng khúc. Khí thế bá đạo, kinh khủng tới cực điểm bỗng nhiên tập trung lên trên người Liên Hàn Long.

Dường như Liên Hàn Long cảm nhận được cái gì đó, ánh mắt run rẩy, gian nan ngẩn đầu lên. Đạo thân ảnh mặc áo bào xanh trước mắt này chính là chúa tể của thiên địa này, thế không thể đỡ được, cỗ khí thế bá đạo kia khống chế vạn vật trong thiên địa này.

Trước mặt chúa tể thiên địa này, Liên Hàn Long có cảm giác thực lực của mình từ Tuyên Cổ cảnh bị áp chế xuống tới Niết Bàn cảnh cao giai. Trước mặt chúa tể thiên địa này, thiên địa không cho phép thực lực của hắn mạnh hơn phiến thiên địa này..

Thiên uy, trong lúc vô thanh vô tức bao phủ Liên Hàn Long, bên trong còn có khí tức man hoang, cổ xưa, thê lương...

Dưới thiên uy, linh hồn Liên Hàn Long rung động, cảm giác tử vong xuất hiện từ tận đáy lòng. Đồng tử co rút lại, muốn toàn lực thi triển thủ đoạn giãy dụa, thế nhưng lại phát hiện ra tất cả hành động chỉ là vô ích. Toàn thân bị giam cầm, căn bản không thể nhúc nhích.

- Đây là lực lượng thế giới ngươi dung hợp với Trung Thiên thế giới này? Chẳng lẽ ngươi là Dung Thế Niết Bàn?

Liên Hàn Long sợ hãi, đồng tử co rút lại, đến thời điểm này dường như hắn mới kinh hãi phát hiện ra thứ gì đó.

- Lão thất phu, ngươi nói sai rồi, ta không phải là Dung Thế Niết Bàn, đây là thế giới thổ dân, thế nhưng lại là thế giới hỗn độn, ta luyện giới chi nguyên của thế giới hỗn độn. Thế giới hỗn độn này không phải là ta, thế nhưng ta lại là thế giới hỗn độn này.

Linh hồn Lục Lâm Thiên truyền âm vào trong tai Liên Hàn Long, cùng lúc hắn phất tay đánh ra một đạo chưởng ấn, nhẹ nhàng rơi vào trên đỉnh đầu Liên Hàn Long.

- Hỗn độn...

Ánh mắt Liên Hàn Long trợn lên, ánh mắt tràn ngập phức tạp, run run không thôi. Ánh mắt này bao hàm tất cả, không thể tin nổi, rung động, khϊếp sợ, tuyệt vọng, tham lam, hối hận...

- Hiện tại ngươi đã thấy ngươi ở trước mặt ta còn có tư cách gì kêu gào hay không?

Sát ý trong mắt Lục Lâm Thiên bỗng nhiên đại thịnh, âm thanh lạnh lẽo thấu xương vang lên. Ngay lúc đó trong lòng bàn tay có nguyên lực hóa thành vòng xoáy tuôn ra, lực lượng cắn nuốt ngập trời lan tràn.

- Ah....

Liên Hàn Long còn chưa nói xong đã thê thảm kêu lên một tiếng, âm thanh quanh quẩn trên vùng hải vực này, nguyên lực trong cơ thể mạnh mẽ bị hút ra. Linh hồn cũng không tránh thoát khỏi một kiếp này. Loại đau đớn tới từ linh hồn và từng tấc tế bào không thể chống cự và loại bỏ, khuôn mặt già nua vì đau đớn mà run rẩy, vặn vẹo.

Ầm ầm.

Giữa không trung vang vọng tiếng sấm, gió nổi mây phun không ngừng, cả không gian lờ mờ.

Chỉ có cự nhân bằng hỏa diễm màu xanh da trời trên không trung giống như một mặt trời bằng hỏa diễm màu xanh bắn ra quang mang nóng bỏng, đạo thân ảnh màu xanh kia giống như là một vị thần. Một người có tu vi Tuyên Cổ cảnh cao giai trong truyền thuyết không ngờ lại giống như con sâu cái kiến, miệng không người kêu lên từng tiếng thê thảm.

Tất cả mọi chuyện kéo dài không lâu, hồn anh của Liên Hàn Long bị Lục Lâm Thiên mạnh mẽ hút ra, tiến vào không gian trong đầu Lục Lâm Thiên.

Ông.

Kim đao màu vàng rốt cuộc cũng có động tác, đao mang màu vàng lướt đi, nhanh chóng đánh lên trên hồn anh của Liên Hàn Long đang run rẩy, chém thành mảnh vỡ, sau đó lập tức cuồn cuộn thôn phệ tàn hồn.

Ông Ông.

Hấp thu tàn hồn của hồn anh người có tu vi Tuyên Cổ cảnh cao giai đỉnh phong, trong chớp mắt này kim đao màu vàng phát ra tiếng vang giống như tiếng sấm trước nay chưa từng có, dường như là tiếng kêu vui sướиɠ, Lục Lâm Thiên có thể cảm giác được, thôn phệ hồn anh của Liên Hàn Long, kim đao màu vàng dường như vô cùng hưởng thụ.

Sưu.

Kim đao màu vàng lập tức xoay quanh phía trên tiểu hồn anh, giống như đang mừng rỡ luyện hóa hấp thu lực lượng tàn hồn của hồn anh Liên Hàn Long.

- Ai dám động tới nữ nhi ta, ta chắc chắn sẽ khiến cho kẻ đó thần hồn câu diệt, tan thành mây khói.