Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3850: Đại chiến tranh đoạt




Oanh long!  

Bên trong sơn cốc, hơn trăm thân ảnh đem Nguyên Cổ Linh Tinh thú phong tỏa, ngoài sơn cốc mấy ngàn thân ảnh cấp tốc lao vào.  

Vừa lao vào sơn cốc bọn họ liền nhìn thấy một đầu dị thú màu trắng bị vây quanh, trong mắt đều lộ vẻ tham lam, không chút do dự lập tức xông tới trước.  

- Bảo vật dành cho người hữu duyên, cùng nhau ra tay cướp a!  

- Xông lên!  

Mấy ngàn thân ảnh lao tới, chân khí bàng bạc khởi động, nhìn thấy mấy ngàn người lao vào, sắc mặt hơn trăm người đại biến, vô cùng khó xem.  

- Không có đủ thực lực còn dám tới gây sức ép, vậy đi chết đi!  

Một thanh niên sắc mặt khó xem dẫn đầu bước ra, hàn ý lan tràn, một đoàn hỏa diễm lập tức bừng lên.  

Oanh!  

Hỏa diễm cuồn cuộn, chỉ nháy mắt đã bao phủ hơn mười thân ảnh lao tới đầu tiên, hỏa diễm khủng bố lan tràn, khí tức nóng bỏng làm linh hồn nóng cháy héo rút, nhiệt độ đáng sợ nháy mắt lan tràn.  

- Vô Pháp Vô Thiên Ngô Phá Thiên!  

Lục Lâm Thiên nhủ thầm, ban ngày người lên tiếng bên trong sơn cốc chính là người này.  

Nhiệt độ khủng bố bao phủ, thanh âm nổ bạo trầm thấp liên tục vang lên, hơn mười người hóa thành tro tàn, bị hỏa diễm cực nóng thiêu hủy thành hư vô.  

- Dám đi vào quấy rối, muốn chết!  

- Gϊếŧ, gϊếŧ bọn hắn không dám quấy rối mới thôi!  

Đông đảo thân ảnh bước ra, từng đạo công kích khủng bố bộc phát, nguyên lực vỡ áp giữa không trung.  

- Người ở bên ngoài quá nhiều, tiến vào chỉ biết quấy rối, gϊếŧ!  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, ba người Tiết Mặc Kỳ, Long Bàn cùng Hổ Cứ đang hỗ trợ vây khốn Nguyên Cổ Linh Tinh thú, mà Hoàng Sa, Tử Viêm, Bạch Lang, Kim Viên cùng Quỷ Oa nghe vậy bắt đầu động thủ, công kích khủng bố thổi quét ra ngoài.  

- Liều mạng với bọn họ, ra tay!  

Mấy ngàn thân ảnh lao vào trong sơn cốc nhìn thấy người bên trong đã ra tay, lập tức cắn răng đánh tới, vô số công kích phá hủy cả phiến không gian.  

- Oanh long!  

Nhất thời cả sơn cốc đều biến thành gió giục mây vần.  

Thiên địa run run, đại chiến hết sức căng thẳng.  

Phanh phanh phanh!  

Từng tiếng nổ vang trầm thấp truyền ra, đông đảo thân ảnh hóa thành huyết vụ, thực lực không đủ bạo thể mà chết.  

- Thời Không Hư Lao!  

Hưu hưu!  

Cả không gian xuất hiện hư không tuyến tối đen, khe không gian lướt qua như quang nhận, mười mấy tu vi Đại Đạo cảnh tan thành mây khói.  

- Đi chết đi!  

Thân ảnh Mạc Kình Thiên xuất hiện trong đám người, quyền mang gào thét dựng lên, hình thành long quyển phong bạo, xé rách không gian, mấy Đại Đạo cảnh lập tức bị đánh chết bên trong.  

Oanh long!  

Lúc này đã có không ít người bên ngoài nhân cơ hội lao vào trong sơn cốc, kình khí dư ba khủng bố làm người đang vây khốn Nguyên Cổ Linh Tinh thú cũng bị đẩy lui.  

Phanh phanh phanh!  

Một đám Niết Bàn cảnh ra tay đại khai sát giới.  

Phanh phanh phanh!  

Chỉ vài lần giao thủ, đông đảo thân ảnh lao vào trong sơn cốc rơi xuống, máu tươi tuôn trào khiến những người còn lại đều cảm thấy lạnh lẽo.  

Người xông tới cũng đã khôi phục lý trí, ánh mắt hoảng hốt, đối chiến cùng Niết Bàn cảnh, họ không cách nào chạy thoát.  

- Mau lui lại, thực lực bọn hắn quá mạnh mẽ, không cách nào đối kháng!  

Người đang lao vào lập tức thối lui, cũng không dám xông về phía trước.  

- Hống…  

Toàn thân Nguyên Cổ Linh Tinh thú tràn ngập bạch mang, lực lượng bàng bạc dâng lên, không gian bạo vỡ, thân hình lại giãy thoát khỏi bao vây.  

- Mau bắt Nguyên Cổ Linh Tinh thú!  

Nhìn Linh Tinh thú giãy thoát, đông đảo Niết Bàn cảnh cũng không còn quản được người bên ngoài xông vào, lập tức lao qua.  

Hưu hưu…  

Từng thân ảnh lao qua ngăn cản Linh Tinh thú, chân khí cuồn cuộn trói buộc nó bên trong.  

- Hống…  

Nguyên Cổ Linh Tinh thú rít gào trầm thấp, hướng một hoàng y thanh niên mở to miệng, quang trụ nhất thời bắn ra.  

Ánh mắt hoàng y thanh niên lóe lên, chân khí cũng không thua gì Hắc Mãnh, chưởng ấn đánh tới, xuyên thủng không gian oanh về hướng quang trụ kia.  

Oanh!  

Tiếng nổ trầm thấp vang vọng, năng lượng kình khí khủng bố khuếch tán, hoàng y thanh niên phun ra máu tươi, thân hình bị đánh bay ra ngoài.  

Một màn này làm người xung quanh vô cùng kinh ngạc.  

Nhưng Linh Tinh thú cũng không hề có ý tiếp tục công kích mọi người, ánh mắt mang theo vẻ bất lực cùng sợ hãi, lập tức hóa thành tia chớp phá không chạy đi.  

- Cùng nhau ra tay, nếu để nó chạy thoát cũng không tìm được nữa, trước lưu lại rồi nói sau!  

Một thanh niên mặc hoa phục tuấn lãng bất phàm dẫn đầu lao tới, ngăn cản trước người Linh Tinh thú, khí thế khủng bố vỡ áp không gian, một đạo nguyên lực dải lụa bạo oanh ra.  

- Thực lực thật mạnh, chỉ sợ sắp tới Niết Bàn sơ giai hậu kỳ đi!  

Lục Lâm Thiên đã sớm chú ý người này, Phong Hoa Tuyệt Đại Tuyệt Phong Hoa của Phượng Dương thế giới, thực lực cường hãn.  

- Cùng ra tay, lưu lại Nguyên Cổ Linh Tinh thú rồi nói sau!  

Xuy!  

Hơn mười đạo quang trụ cùng dải lụa hiện lên, oanh thẳng tới Linh Tinh thú, tựa hồ muốn đánh trọng thương nó trước tiên.  

- Hống!  

Thân ảnh Linh Tinh thú khựng lại, trong đôi mắt linh động hiện lên vẻ kích động bất lực, nhưng không hề e ngại.  

Thân thể Linh Tinh thú đột nhiên bành trướng, hào quang trắng xóa dịu dàng nháy mắt bao vây quanh người nó.  

Bạch quang như vầng trăng sáng, chiếu rọi chói mắt.  

Phanh phanh phanh!  

Toàn bộ công kích va chạm vào vầng bạch quang kia, từng đạo năng lượng phát ra hào quang chói mắt, tiếng nổ như sấm sét quanh quẩn trên không…  

Răng rắc!  

Không gian nứt vụn từng khúc, hắc mang làm linh hồn người phủ phục, nháy mắt bị không gian động sâu cắn nuốt, năng lượng kinh người bạo tuôn, chân khí triệt để phóng thích, cuồng bạo thổi quét.  

Oanh long!  

Xuy xuy!  

Không gian hỗn loạn nháy mắt khôi phục, bạch quang chói mắt vẫn hiện lên giữa không trung, chỉ là hào quang mờ đi không ít.  

- Hống!  

Bạch mang thu liễm, Linh Tinh thú hiện ra giữa không trung, nhìn qua giống như không chút tổn thương.  

- Không thể nào, điều này sao có thể!  

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, còn tưởng là mình đã nhìn lầm.  

- Lực phòng ngự thật mạnh!  

- Ngươi là đồ đần, thiên hạ không có ai còn ngu dốt hơn ngươi, với thực lực của ngươi còn sợ hãi như vậy.  

Ngay trong lúc mọi người còn đang khϊếp sợ, một thanh âm thiên nhiên truyền ra, thanh âm như bay trong mây, phát xem ra linh hoạt kỳ ảo.  

Một thân ảnh lướt qua không gian, xuất hiện trên trời cao.  

Váy dài nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển trôi nổi giữa không trung, toàn thân tản ra hương thơm ngát.  

Nữ tử nhìn Nguyên Cổ Linh Tinh thú, bàn tay như ngọc vung lên, giọng nói như nũng nịu hờn giận nói:  

- Còn không mau lại đây!  

Nguyên Cổ Linh Tinh thú đang kích động, vừa nghe thanh âm liền nhìn qua, vừa thấy thân ảnh tuyệt mỹ kia, trong ánh mắt kích động bất lực nhất thời lộ xem ra sợ hãi lẫn vui mừng.  

- Hống…  

Nguyên Cổ Linh Tinh thú vui sướиɠ rít gào một tiếng, lập tức chạy như điên về hướng nữ tử, thân thể xuyên phá không gian, khi xuất hiện ngay trước mặt nữ tử cũng đã rút nhỏ lại chỉ còn kích thước của con thỏ con.  

Nữ tử vươn hai tay ôm lấy Linh Tinh thú, vuốt ve bộ lông trắng như tuyết, nói:  

- Có linh trí còn đần như vậy, sau này đi theo ta đi!  

- Hống!  

Nguyên Cổ Linh Tinh thú trầm thấp hô, tựa hồ đang nói gì đó, không ngừng gật đầu, lại giống như sợ hãi gắt gao rúc vào trong lòng nữ tử.