Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3827: Tam Kỳ lão nhân ra tay




Oanh!  

- Ông!  

Kim sắc tiểu đao trong não hải Lục Lâm Thiên đột nhiên bắn ra kim quang tràn ngập, đem hết thảy công kích ngăn cản bên ngoài, nơi này là địa bàn của nó, không cho phép ai được nhúng chàm.  

- Hai thiên sinh linh vật, phiền toái lớn!  

Tam Kỳ lão nhân hiện ra bên cạnh Lục Lâm Thiên, ánh mắt ngưng trọng nói:  

- Một đang Vô Thượng Niết Bàn, một Tuyên Cổ cảnh sơ giai, lần này phiền toái thật lớn, vật khủng bố như thế sao lại mạnh như vậy!  

- Vô Thượng Niết Bàn, Tuyên Cổ cảnh sơ giai!  

Lục Lâm Thiên không biết Vô Thượng Niết Bàn là gì, nhưng Tuyên Cổ cảnh sơ giai thì hắn hiểu thật rõ ràng.  

- Tê tê!  

Vài đạo hắc sắc cự xà rít gào, nhìn qua như vật sống lao thẳng về hướng Lục Lâm Thiên, uy thế cùng khí tức âm tà nhanh chóng lan tràn khắp nơi.  

- Chút tài mọn, phá!  

Tam Kỳ lão nhân quát, khí thế kinh thiên lan tràn, thổi quét không gian xung quanh dao động kịch liệt.  

Oanh oanh!  

Thủ ấn biến hóa, không gian trước mặt Tam Kỳ lão nhân hiện ra một động sâu không gian thật lớn, hư không nứt vụn từng khúc, chớp mắt đem vài cự xà nuốt chửng.  

- Không gian áo nghĩa thật lợi hại, không nghĩ tới còn có linh hồn thể mạnh như vậy, dựa theo quy tắc, người vào Vạn Thế đối quyết cũng không thể mang theo ngoại lực vào đi!  

Chân khí quanh thân Âm Phong nhất thời bình ổn, nhìn Tam Kỳ lão nhân nói.  

Huyền Tuyết Ngưng cũng nhìn Tam Kỳ lão nhân, ánh mắt có chút dao động.  

Tam Kỳ lão nhân nhìn hai người, nói:  

- Các ngươi muốn đấu thế nào thì tự mình đấu là được, chúng ta đi mặc chúng ta, nước giếng không phạm nước sông!  

- Nếu đã tới sao lại gấp gáp mà đi, không bằng tương trợ ta bắt nữ nhân này thế nào, tới lúc đó vô số linh dược cùng bảo vật trong không gian này, còn có áo nghĩa linh khí đều tùy tiện cho ngươi lấy!  

Âm Phong nói, trong mắt nổi lên lục mang quỷ dị.  

- Âm Phong, âm hiểm gian trá, ngươi đặc biệt cắn nuốt linh hồn, ngươi cảm thấy được người khác sẽ tin ngươi sao?  

Huyền Tuyết Ngưng mang theo vẻ lãnh liệt, nói:  

- Ta khuyên ngươi đừng nghĩ cách, linh hồn thể này ngươi không thừa nhận nổi!  

Âm Phong xoay chuyển ánh mắt, dâʍ đãиɠ nói:  

- Huyền Tuyết Ngưng, ngươi đừng vu tội ta, ta có âm hiểm gian trá như ngươi sao, ngươi thừa dịp ta tu luyện tới khẩn yếu quan đầu âm thầm đánh ta trọng thương, phải ra khỏi mật địa vừa vặn một ngàn năm, ngươi ghét nhất là nhân loại, ta xem ngươi mới là kẻ muốn gϊếŧ bọn họ đi!  

- Âm Phong, đồ vật nơi này cần ta cướp lấy sao, ở trước mặt ta, có cái gì là của ngươi?  

Huyền Tuyết Ngưng lạnh lùng nói.  

- Hừ!  

Âm Phong dao động, quay đầu nhìn Tam Kỳ lão nhân nói:  

- Ngươi liên thủ với ta, đánh chết nữ nhân này, ngươi sẽ có chỗ tốt thật lớn, bằng không chỉ cần ngươi ở trong Vạn Thế liệp tràng cũng không tránh thoát tay nữ nhân này, các ngươi quấy rầy nàng tu luyện, nàng tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi!  

Tam Kỳ lão nhân nhìn hai người, mái tóc khẽ động, sắc mặt ngưng lại.  

- Kỳ lão, hai người này đều là thiên sinh linh vật sao?  

Lục Lâm Thiên truyền âm hỏi.  

- Đúng vậy, cả hai người!  

Tam Kỳ lão nhân truyền âm:  

- Một lát ngươi cẩn thận một chút, nếu là trước kia ta đối phó bọn hắn tự nhiên không thành vấn đề, nhưng với trạng thái bây giờ của ta, nhiều nhất đối phó một tên, cũng khó mà bảo vệ ngươi.  

- Ngươi nghĩ kỹ hay chưa?  

Âm Phong hỏi.  

Tam Kỳ lão nhân liếc mắt nhìn Âm Phong, lại nhìn Huyền Tuyết Ngưng, nói:  

- Trạng thái hiện tại của ngươi chỉ sợ cũng không đánh thắng được Âm Phong, chúng ta liên thủ, sau đó nước giếng không phạm nước sông.  

Huyền Tuyết Ngưng nhìn chằm chằm Tam Kỳ lão nhân, nói:  

- Được, chúng ta liên thủ!  

- Nhân loại đáng chết, biết ngay các ngươi không đáng tin cậy!  

Nghe lựa chọn của Tam Kỳ lão nhân, sắc mặt Âm Phong trầm xuống, trong mắt hiện ra âm tà hàn ý:  

- Ngươi đã không biết điều, vậy cũng tốt, chờ sau khi ta cắn nuốt ngươi, tin tưởng thực lực của ta có thể tiến một bước!  

- Tin tưởng ngươi, ngươi nghĩ ta ngu ngốc hay là kẻ mù!  

Ánh mắt Tam Kỳ lão nhân trầm xuống, trầm giọng nói:  

- Về phần cắn nuốt ta, ngươi còn chưa đủ tư cách, nếu lão tử ở thời kỳ toàn thịnh, chỉ một cái tát vỗ chết ngươi!  

- Nói thế nào hiện tại ngươi chỉ là một linh hồn thể, cũng không có bổn sự hung hăng càn quấy trước mặt ta!  

- Oanh!  

Hư không đột nhiên chấn động, hắc vụ nồng đậm bạo tuôn, khí tức âm tà hung ác như gió lốc thổi quét, nháy mắt không gian run rẩy không ngớt.  

- Ông!  

Khí tức âm tà hung ác lại dũng mãnh tràn vào não hải Lục Lâm Thiên, kim mang lan tràn lập tức ngăn cản khí tức âm tà ở bên ngoài.  

- Khí tức thật khủng khϊếp!  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên ngưng tụ, nếu không có kim sắc tiểu đao, hắn tuyệt đối khó thể đối kháng, cho dù có tiểu đao bản thân hắn cũng bị ảnh hưởng thật lớn, chỉ sợ so sánh với Huyết Thiên Đế cũng không kém hơn bao nhiêu.  

- Trước cắn nuốt linh hồn thể ngươi rồi nói sau!  

Âm Phong quát lạnh một tiếng, hắc vụ khởi động, trảo ấn trào ra, không gian vặn vẹo, năng lượng khủng bố lập tức bao phủ về hướng Tam Kỳ lão nhân.  

Trảo ấn bóp nát không gian, chân khí âm tà hung ác ngập trời xen lẫn tiếng vỡ tan răng rắc nháy mắt xuất hiện trước mặt Tam Kỳ lão nhân.  

- Khí tức âm tà của ngươi không có bao nhiêu tác dụng với ta, ngươi tính là vật gì, cho dù lão tử chỉ là linh hồn thể cũng không phải thứ như ngươi có tư cách động vào!  

Uy áp kinh khủng bao trùm, phong vân khuấy động!  

Tam Kỳ lão nhân sấn tới một bước, không gian xung quanh chấn vỡ, chân khí cuồn cuộn mang theo nóng cháy mang theo tốc độ quỷ mị hóa thành chưởng ấn đánh lên trảo ấn.  

Oanh long!  

Không gian run lên, năng lượng khủng bố tràn ra, trảo ấn chưởng ấn va chạm, kình phong thổi quét tứ tán.  

Đặng đặng!  

Âm Phong cùng Tam Kỳ lão nhân đồng thời thối lui vài bước, chẳng qua Âm Phong còn lui nhiều hơn vài bước mới đứng vững thân hình, rõ ràng đã rơi xuống hạ phong.  

- Di, sao lại mạnh như vậy!  

Ánh mắt Âm Phong đại biến.  

- Hừ, Tuyên Cổ cảnh sơ giai, nếu ta ở thời kỳ toàn thịnh tính cái rắm!  

Trường bào run lên, chân khí mênh mông cuồn cuộn tràn ra, uy áp bỗng nhiên phóng thích.  

- Uy áp thật mạnh, Âm Phong không thể so sánh!  

Lục Lâm Thiên đã sớm lui ra sau vài bước, lần đầu tiên nhìn thấy Tam Kỳ lão nhân chính thức ra tay, mặc dù chỉ là linh hồn thể còn không phải trong thời kỳ toàn thịnh, nhưng giai vị uy áp vẫn luôn tồn tại.  

- Nguyên lai ngươi đã tới bước này!  

Ánh mắt Âm Phong nóng rực, tham lam nói:  

- Thật sự là trời cũng giúp ta, không nghĩ tới ngươi đã tới tình trạng này, còn không phải trong thời kỳ toàn thịnh, nếu cắn nuốt ngươi đối với ta mà nói chỗ tốt thật lớn, trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta!  

- Ngươi đủ tư cách sao!  

Thân ảnh Tam Kỳ lão nhân đứng thẳng, uy áp nồng đậm lan tràn, phong vân cuồn cuộn, uy thế kinh người.  

- Huyền Tuyết Ngưng, ngươi cũng không có hảo cảm đối với nhân loại, chúng ta liên thủ đối phó linh hồn thể này, đem hắn giao cho ta, món nợ giữa chúng ta xóa bỏ, mật địa này ta cũng không cần, toàn bộ cho ngươi, thế nào?  

Âm Phong hỏi.