Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3767: Rời khỏi Linh Vũ thế giới 1




- Chúng ta sắp tới rồi, chuẩn bị cho tốt đi. Bốn thế lực lớn thì sao chứ? Lần này tới phiên Vô Minh Tiểu thiên thế giới chúng ta lộ diện.  

Trong mắt của Hướng Hầu Minh bắn ra tinh mang, lần này tới đây có chuẩn bị. Thiệt thòi lần trước lần này hắn phải lấy lại toàn bộ. Coi như không lấy lại toàn bộ cũng không sao. Chỉ cần Vô Minh Tiểu thiên thế giới hãnh diện một lần, khiến cho đám người kia rung động là được.  

Linh Vũ thế giới, tại một hải vực bao la, giữ mặt biển mênh mông có một khối đại lục bao la. Một tòa đại điện ngàn thước sừng sững hiện lên, xuyên thẳng tới phía chân trời giống như cự long ngẩng đầu.  

Sưu Sưu.  

Ngoài vùng biển có mấy đạo thân ảnh từ đằng xa phá không mà tới, tổng cộng có mười đạo thân ảnh. Sau mấy cái lắc mình, mười đạo thân ảnh lập tức xuất hiện trên không trung nơi này.  

Mười đạo thân narh này nhìn qua đều chừng mười tám mười chín cùng với hai mơi tuổi. Thế nhưng khí chất lại vô cùng tự nhiên, năm nam năm nữ. Mười người này xuất hiện cùng một chỗ đủ để hấp dẫn vô số ánh mắt, nam tuấn lãng bất phàm, khí vũ hiên ngang.  

Năm nữ nhân đều xinh đẹp như trích tiên, hoặc là thanh nhã, cao quý, hoặc là hấp dẫn như thiên thành, mỗi một người đều xinh đẹp tới mức khiến cho thiên địa động tâm.  

Trừ trên người một thiếu nữ có yêu khí nhàn nhạt ra thì năm nam bốn nữ còn lại đều có một điểm giống nhau. Con mắt thanh tịnh, nhanh nhẹn, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên tạo thành đường cong giống nhau như đúc. Đường cong này mang theo tà khí nhàn nhạt.  

- Lão đại, huynh nói xem lão gia hỏa kia lần này có cho chúng ta rời khỏi đây hay không?  

- Đúng vậy, lão đại, thực lực của lão gia hỏa kia dường như so với chúng ta còn mạnh hơn. Chúng ta có liên thủ cũng không đấu lại hắn a.  

Thân ảnh mười người rơi xuống không trung hải vực, nhìn đại điện to lớn thông thiên trước mặt, vẻ mặt biến ảo bất định.  

Trong mười người này có hai người dẫn đầu, bộ dáng chừng hai mươi tuổi, nam vẻ mặt như điêu khắc, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mái tóc đen nhánh rậm rạp. Dưới mày kiếm là đôi mắt to, đen nhánh lộ ra tinh mang. Lúc này lẳng lặng đứng trên không trung, khí thế toàn thân khiến cho mọi người có cảm giác giống như một ngọn núi lớn không thể rung chuyển, vô cùng mênh mông, nguy nga.  

Thiếu nữ kia cũng vô cùng động lòng người, mắt sáng như sao, mái tóc đen nhánh buộc ở sau đầu, khí chất trên người vô cùng cao ngạo.  

Hai người chính là Lục Kinh Vân cùng với Lục Du Thược của Lục gia. Mà đám người khóe miệng mang theo tà khí sau lưng hai người chính là đám người Lục Doanh, Lục Thành, Lục Trực, Lục Phương, Lục Âm, Lục Tượng thanh danh hiển hách, cuối cùng là Bối Nhi.  

Mấy tiểu gia hỏa này những năm gần đây đã sớm siêu phàm thoát tục, so với Lục Lâm Thiên lúc trước còn mạnh hơn.  

Lục Kinh Vân nhìn qua đại điện thông thiên cực lớn trước mắt, ánh mắt biến ảo, cúi đầu nói với đám người Lục Du Thược, Lục Doanh chung quanh rồi nói:  

- Dựa theo kế hoạch trước khi tới. Lần trước lão gia hỏa kia nói chỉ cần chúng ta tới Ngộ Chân cảnh là có thể để cho chúng ta ra ngoài tìm phụ thân, hiện tại chúng ta cũng đã tới Ngộ Chân cảnh, có lẽ hắn sẽ để cho chúng ta ra ngoài.  

- Lão đại, huynh đừng quên lão gia hỏa kia nói chuyện chưa bao giờ giữ lời a.  

Một thiếu nữ mặc y phụ màu trắng có vẻ không tin lời của lão gia hỏa trong miệng Lục Kinh Vân. Thiếu nữ này có đôi mắt to, ánh mắt giống như minh châu, khuôn mặt giống như búp bê, vô cùng đáng yêu. Cách ăn mặc rõ ràng có phong cách giống như Lam Linh, lộ ra vài phần nóng bỏng và dã tính, chính là Lục Xảo nhỏ tuổi nhất.  

- Ai nói ta nói chuyện không giữ lời? Mấy tiểu hỗn đản nhà các ngươi, mỗi ngày đều nói bậy sau lưng ta, nói đủ chưa?  

Ngay khi Lục Xảo vừa mới dứt lời, trên không trung đột nhiên vang lên một đạo thanh âm già nua. Đạo thanh âm già nua này vưa dứt, gợn sóng trong không gian bắt đầu chấn động.  

Trước mặt mọi người trong lúc vô thanh vô tức xuất hiện một lão giả tập tễnh, tuổi chừng sáu mươi, trên mặt có vết nhăn nhàn nhạt, thế nhưng nhìn qua tràn ngập sức sống, thân thể có chút tập tễnh, thế nhưng ánh mắt lại thâm thúy giống như nhìn thấu vạn vật, bên trong còn có chấn động nhàn nhạt khiến cho linh hồn người ta lắc lư không ngớt.  

Lão giả này mặc một bộ trường bào màu nhạt giống như đã vạn năm rồi chưa từng giặt giũ qua, thế nhưng nhìn qua không nhiễm lấy một hạt bụi. Lúc này hai mắt đang trợn ngược nhìn mười người. Ánh mắt đảo qua mười người, cuối cùng nhìn vào một thiếu nữ mặc bộ y phục màu trắng, nhìn qua có vẻ tươi mát, ưu nhã, vô tư mà không mất đi sự trang nhã, lão giả này nói:  

- Lục Âm, chính là tiểu gia hỏa nhà ngươi vừa mới nói sao? Người nói xấu về lão đầu tử ta nhiều nhất chính là ngươi đúng không?  

- Ảnh gia gia, không phải con nói xấu người a. Con biết rõ tất cả mọi việc trong thế giới này đều không tránh khỏi dò xét của Ảnh gia gia, con làm sao có thể nói xấu người được chứ.  

Ánh mắt Lục Âm khẽ đảo, trong mắt hiện lên vài phần giảo hoạt, thân ảnh xinh đẹp đi tới trước người lão giả tập tễnh, nhẹ nhàng kéo cánh tay lão giả này, bờ môi son khẽ chu lại, có chút ủy khuất thấp giọng nhỏ nhẹ:  

- Ảnh gia gia, chúng con đều tới Ngộ Chân cảnh rồi. Chúng con đều nhớ phụ thân, không biết lần này người có thể để cho chúng con ra ngoài tìm phụ thân được không?  

Lão giả tập tễnh này chính là lão ảnh, nhìn mười người trước mặt, ánh mắt trong suốt, thanh thịnh chớp động, trong tay xuất hiện mười chiếc nhẫn trữ vật giao cho mười người rồi mở miệng nói:  

- Trong này là một ít tinh thạch thế giới, các ngươi nên cất kỹ.  

- Đa tạ Ảnh gia gia.  

Khuôn mặt đang ủy khuất của Lục Âm lập tức cười cười, tuy rằng nhìn qua trẻ trung, thế nhưng khí chất xinh đẹp như u lan lại giống mẫu thân Bạch Linh như đúc, hấp dẫn tự nhiên, chỉ thiếu đi vài phần lạnh lùng, lại thêm mấy phần dáng yêu, giảo hoạt.  

- Tất cả mọi chuyện bên ngoài trong những năm này ta đang giảng giải không ít cho các ngươi. Sau khi rời khỏi đây nên chú ý an toàn, tu vi Ngộ Chân cảnh ở bên ngoài không là gì cả.  

Lão Ảnh nói xong, ánh mắt nhìn vào Bối Nhi nói:  

- Đặc biệt là nha đầu nhà ngươi chỉ mới vừa vặn đột phá tới Phá Giới cảnh mà thôi.  

- Ảnh lão, ta sẽ chú ý tới Bối nhi.  

Lục Kinh Vân nói, ánh mắt có chút kỳ quái, những năm này Lão Ảnh này một mực không cho bọn họ ra ngoài, trước kia nói là phải tới Phá Giới cảnh, cho nên bọn họ cố gắng tu luyện, sau khi toàn bộ đột phá tới Phá Giới cảnh, Ảnh lão lại trực tiếp đổ ý, nói là phải tới Ngộ Chân cảnh mới được, không ngờ lại đổi ý rất nhiều lần.  

Những năm này chín huynh muội bọn họ ngược lại nhận được không ít chỗ tốt từ Ảnh lão, không có việc gì cũng chạy tới đây một vòng, chung quy cũng có chút thu hoạch.  

Lão Ảnh liếc nhìn Lục Kinh Vân, phất tay một cái, trên sương mù ở đại điện sau lưng chấn động, giống như vận đổi sao dời, lập tức xuất hiện một vòng xoáy không gian cực lớn, nói:  

- Sau khi rời khỏi nơi này cẩn thận một chút. Chú ý kẽ hở hỗn loạn của thế giới.