Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3586: Một mình xông vào Thất Sát môn




Lục Lâm Thiên tính toán thời gian, cũng nên đi một chuyến tới Thất Sát môn, mười này tuyệt đối không thể không thu.  

Thực lực của Thất Sát môn Lục Lâm Thiên đã hiểu rõ đại khái trong lòng, khi đối phó với Diêu Quang, trong lòng Lục Lâm Thiên cũng đã có ý định. Có Ma Linh yêu nữ nữ trong Phi Linh môn, muốn đối phó với Thất Sát môn có lẽ không thành vấn đề, chỉ là hiện tại Ma Linh yêu nữ lại không có mặt, thế nhưng lại có Nhị ca Diệu Thủ Mạc Không Mạc Kình Thiên của Ma Linh yêu nữ, đương nhiên Lục Lâm Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.  

Trên Hỏa Ảnh Tật Phong thuyền, Lục Lâm Thiên đứng đầu, bên trái là bốn người Hổ Sơn, Viêm Hỏa, Bạch Kinh Đường, Đồng Thất, bên phải là đám người Phong Vân ta bàn, tám người có tu vi Thông Thiên cảnh bên người, ở trong toàn bộ Thị Hoang thế giới như vậy tuyệt đối được coi là thực lực cường hãn.  

- Thất sát môn hoan nghênh chư vị quang lâm.  

Hỏa Ảnh Tật Phong thuyền vừa mới xuất hiện, trong Thất Sát thành đã có một tiếng cười hào sảng truyền ra, thanh âm xé gió vang vọng trên không trung.  

Sưu Sưu.  

Một mảng lớn tiếng xé gió mang theo khí thế kinh người vang vọng trong sơn mạch xanh biếc. Sau mấy lần chớp động đã có mấy ngàn người lơ lửng trên không trung, mang theo khí thế sắc bén. Dẫn đầu có không ít Ngộ Chân cảnh và tc.  

Đám người vừa mới xuất hiện lập tức nhìn về phía Hỏa Ảnh Tật Phong thuyền, ánh mắt lập tức biến đổi.  

Dẫn đầu là một đại hán mặc áo bào màu vàng, bộ dáng chừng bốn mươi tuổi, khí tức Thông Thiên cảnh trung giai lan tràn ra, cả không trung tựa như cứng lại, ánh mắt đảo qua Hỏa Ảnh Tật Phong thuyền, cuối cùng nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

- Là Khai Dương trong Thất Sát.  

- Tại sao lại không thấy Thiên Xu và Thiên Tuyền a.  

- Phi Linh môn kia cũng không có ý tốt tới đây, người có tu vi Thông Thiên cảnh cũng không ít. Viêm Hỏa và Đồng Thất kia vốn đều là môn nhân của Liệt Hoa môn, không biết tại sao lại gia nhập Phi Linh môn.  

Từng tiếng thấp giọng nghị luận vang vọng, chung quanh đã sớm có vô số người tụ tập, chỉ là đám người này cũng không dám tới Thất Sát thành quá gần.  

- Ai là chưởng môn Lục Lâm Thiên của Phi Linh môn?  

Trong đám người Thất Sát môn, đại hán mặc áo bào màu vàng khẽ nhíu mày rồi lên tiếng.  

- Là ta.  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, ánh mắt quét qua không trung, một cỗ khí tức mịt mờ đảo qua không trung, thế nhưng không tránh khỏi được sự dò xét của Lục Lâm Thiên, hắn ngẩng đầu lên rồi nói:  

- Thất Sát môn sao chỉ có ít người như vậy, đây cũng không giống như đãi khách a.  

- Đại ca của chúng ta đang ở đại điện chờ ngươi, cũng không biết các hạ có dám đi không.  

Đại hán mặc áo bào màu vàng nhìn Lục Lâm Thiên, vươn tay rồi nói:  

- Bất quá Thất Sát môn ta nhỏ, những người khác trong Phi Linh môn tạm thời ở lại đây a.  

- Chưởng môn, không được. Thất Sát môn không phải là đám người lương thiện gì, một mình người đi vào đó sẽ gặp nguy hiểm.  

Đám người Viêm Hỏa, Bạch Kinh Đường lập tức nói với Lục Lâm Thiên.  

- Lâm Thiên huynh đệ, chúng ta đánh vào bên trong cũng được, không thể một mình mạo hiểm.  

Kim Viên nói với Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng nói:  

- Chúng ta chỉ tới thu mười thành, cũng không phải tới gây chiến, Thất Sát môn đã có lời mời như vậy, nếu như chúng ta không đi cũng không có một chút phong độ nào. Tất cả lui về phía sau đi, không có ta phân phó, ai cũng không được lộn xộn.  

Lục Lâm Thiên nói xong, khẽ gật đầu với đám người Kim Viên, Bạch Kinh Đường, Viêm Hỏa, quang mang màu trắng dưới chân lóe lên, thân thể lập tức nhảy lên trên không trung, nói với nam tử trung niên mặc áo bào màu vàng:  

- nếu ta đoán không sai ngươi chính là Khai Dương trong Thất Sát đúng không? Mời dẫn đường.  

Khai Dương nhìn Lục Lâm Thiên, dường như có chút ngoài ý muốn vì Lục Lâm Thiên này lại can đảm như vậy. Thật sự dám một mình tiến vào trong Thất Sát môn, trong lòng hắn có chút rung động, vươn tay làm tư thế mời, nói:  

- Lục chưởng môn, xin mời  

Trường bào màu xanh trên người Lục Lâm Thiên run lên, đạp không mà đi.  

- Lục Lâm Thiên này quả thực quá can đảm, một người dám xông vào trong Thất Sát môn, bên trong dường như có không ít khí tức cường hãn a.  

Hổ Sơn và Phong Vân tam bàn âm thầm kinh ngạc.  

Trong sơn mạch xanh biếc có không ít kiến trúc to lớn tráng lệ. Trước một kiến trúc to lớn, trên quảng trường có không ít thân ảnh đang đứng, khí tức sắc bén trên người lan tràn ra chung quanh.  

Dẫn đầu là năm đạo thân ảnh, trong đó có Diêu Quang lần trước bị Lục Lâm Thiên làm trọng thương. Trong vòng một tháng này dường như thương thế trên người hắn ta cũng chưa hoàn toàn khôi phục.  

- Lục chưởng môn thật can đảm, cũng dám một mình tới đây, đủ thấy được Lục chưởng môn gan dạ, sáng suốt hơn người. Phi Linh môn không hổ danh là sơn môn như mặt trời ban trưa. Ta thấy không bao lâu nữa Phi Linh môn có thể chống lại Đông Tinh Xà, Linh Thứu Tháp, Tây Vương Phủ.  

Ngay khi thân ảnh Lục Lâm Thiên vừa mới đáp xuống quảng trường, một trung niên nho nhã đã mỉm cười nói.  

Lục Lâm Thiên nhìn người này, trên người trung niên này mặc trường bào màu trắng, mái tóc đen nhánh xõa xuống tận vai, dưới hai hàng lông mày kiếm có đôi mắt to, tràn ngập vẻ khôi khéo. Ánh mắt hắn lại khiến cho Lục Lâm Thiên có cảm giác giảo hoạt, giống như chỉ cần sơ ý sẽ bị người này tính kế vậy.  

- Áo nghĩa linh hồn, tu vi Thông Thiên cảnh cao giai.  

Nhìn người này, trong lòng Lục Lâm Thiên không khỏi âm thầm chú ý vài phần, thân ảnh đáp xuống trước mặt người này rồi nói:  

- Nếu như ta suy đoán không sai, các hạ chính là chưởng môn Thất Sát môn, Thiên Xu của Thất Sát đúng không?  

- Đúng là kẻ hèn, không ngờ Lục chưởng môn lại còn trẻ tuổi, tuấn tú lịch sự như vậy, chúng ta quả thực đã già rồi.  

Thiên Xu mỉm cười, khuôn mặt giống như lúc nào cũng mang theo nụ cười.  

Lục Lâm Thiên cũng nhìn người này một phen, chưởng môn Thất Sát môn, Thiên Xu của Thất Sát, đồn rằng thực lực của người này vô cùng cường hãn, đối với việc luyện chế đan dược cùng vói khôi lỗi có tạo nghệ rất sâu, điều khiến cho người ta kiêng kỵ nhất chính là người này xảo trá vô cùng, miệng nam mô bụng một bồ dao găm cho nên có danh xưng Tiếu Lý Tàng Đao.  

Dò xét một lát, Lục Lâm Thiên lại nhìn bốn người bên cạnh người này, trừ Diêu Quang ra còn có ba đại hán trung niên khác. Một người mặc áo xanh, hai mắt giống như bừng bừng sinh cơ. Một người mặc trường bào rộng màu xanh da trời, trên lưng thêu đồ án dị thú dữ tợn. Còn có một đại hán mặc trường bào màu trắng, không gian chung quanh có gió nhẹ nhộn nhạo, rõ ràng là tu luyện áo nghĩa thuộc tính Phong.  

Tăng thêm Khai Dương dẫn đường, lúc này Lục Lâm Thiên đã nhìn thấy sáu người trong Thất Sát, sáu người này có một là Thông Thiên cảnh cao giai, hai Thông Thiên cảnh trung giai đỉnh phong, ba người còn lại là Thông Thiên cảnh trung giai. Chỉ là chưa đạt tới Thông Thiên cảnh trung giai đỉnh phong mà thôi.  

Cảm nhận khí tức trên thân sáu người, trong lòng Lục Lâm Thiên hiểu rõ Thất Sát môn này quả thực không phải bình thường. Đây là sáu Thông Thiên cảnh a, bên ngoài vừa rồi còn có vài Thông Thiên cảnh sơ giai, thực lực như vậy đủ để quét ngang một mảng lớn tiểu thế giới.