Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3524: Gϊếŧ người không thấy máu




- Bạch Kinh Đường bị chà đạp.  

- Đây quả thực là bị hành hạ.  

Người vây xem há hốc mồm, đệ tử Phi Linh Môn hưng phấn hò reo.  

Trong ngọn núi nghiền nát, thân thể Bạch Kinh Đường giãy dụa bay lên trời, hắn bắt đầu sinh thoái ý, người trong Thị Hoang Thế Giới đều tâm ngoan thủ lạt, cũng không có kẻ nào nhân từ nương tay, nhưng không có ai là người ngu, đánh không lại thì bỏ chạy, bằng không hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đây là điểm ai cũng rõ ràng.  

Tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối không nhân từ nương tay, đây là dưới tình huống chiếm thượng phong, một khi phát hiện không địch lại, trong Thị Hoang Thế Giới không ai muốn chết, muốn chết đã không trốn tới Thị Hoang Thế Giới đến.  

- Đường đường chưởng môn Thiên Dương Môn Bạch Kinh Đường, chẳng lẽ muốn chạy trốn sao?  

Bạch Kinh Đường nhanh chóng bỏ trốn, Lục Lâm Thiên làm sao không phòng bị, lúc Bạch Kinh Đường phóng lên trời thì trên trời sinh ra kim quang, không gian đông cứng lại.  

Ầm ầm!  

- Lăn xuống đi!  

Phong vân kích động, một đạo kim quang đánh thẳng vào người Bạch Ngọc Đường.  

Ken két!  

Bạch Ngọc Đường bị đánh trúng, thân thể hắn lại rơi thẳng xuống hạp cốc phía dưới.  

Bang bang!  

Trong hạp cốc Tần Lĩnh đang diễn ra cảnh tượng sơn băng địa liệt, không gian bị hào quang màu vàng bao phủ, không gian vặn vẹo nứt vỡ, năng lượng cuồng bạo quét qua chung quanh.  

"Phốc phốc!"  

Sơn mạch bị san bằng, sắc mặt Bạch Kinh Đường tái nhợt, huyết vụ tung tóe, khí tức uể oải, máu tươi đầm đìa.  

Phong vân biến sắc, không gian khôi phục như cũ, nhưng lúc này hào khí rất ngưng trọng, cách đó không xa, Phi Hổ chiến hạm và Oanh Thiên chiến hạm đang nhắm họng pháo vào Bạch Kinh Đường, khí tức lăng lệ tập trung vào người Bạch Kinh Đường.  

- Chưởng môn đánh bại Bạch Kinh Đường, Ngộ Chân Cảnh trung giai có thể đánh bại Bạch Ngọc Đường một chân bước vào Thông Thiên Cảnh.  

Trong Phi Linh Môn, hòa thượng béo gầy kích động, hai đấm nắm chặt, bọn họ nhìn thấy cảnh này, biết rõ Bạch Ngọc Đường thua rồi.  

- Chưởng môn bại, làm sao có thể...  

Đối với người Thiên Dương Môn mà nói, dường như rất khó tin, chưởng môn thua bởi một Ngộ Chân Cảnh trung giai...  

Bạch Kinh Đường cảm nhận rõ khí tức của hai chiến hạm đang nhắm thẳng vào mình, sợ là mình khẽ động, chiến hạm sẽ lập tức bắn nát mình ra.  

Bạch Ngọc Đường giãy dụa nhìn lên không trung, nhìn đối thủ đáng sợ của mình,  

Lục Lâm Thiên đứng trên không trung, Thanh Linh Khải Giáp dần dần rút đi, áo bào xanh phất phơ, khí tức bá tuyệt bao quát thiên hạ, nhìn Bạch Kinh Đường, nói:  

- Bạch Kinh Đường, cho ngươi hai lựa chọn, muốn chết, ta thành toàn ngươi, sau đó san bằng Thiên Dương Môn, chó gà không tha, muốn sống, gia nhập Phi Linh Môn, trở thành phó đường chủ Ngoại Đường, ba hô hấp sau trả lời ta, nếu không, ta không ngại muốn mạng của ngươi! Ngươi cũng có thể nếm thử mình chạy thoát hay không.  

Ánh mắt Bạch Kinh Đường run rẩy, suy nghĩ chết và mạng sống, hoặc là trốn chạy để khỏi chết, ba lựa chọn hắn phải chọn một, lúc này hắn không có lựa chọn nào khác, Thị Hoang Thế Giới chính là nư thế, cường giả vi tôn.  

Chưa đến ba hô hấp, ánh mắt Bạch Kinh Đường co rúm, đột nhiên quỳ một chân trên đất, nói:  

- Bạch Kinh Đường bái kiến chưởng môn, ta nguyện ý gia nhập Phi Linh Môn.  

- Bạch Kinh Đường gia nhập Phi Linh Môn chúng ta.  

Phạm Thống, hòa thượng béo gầy giật mình ngoài ý muốn, bọn họ có lẽ không nghĩ tới, thì ra chiếm đoạt Thiên Dương Môn mới là dụng tâm thật sự của chưởng môn.  

Lục Lâm Thiên cười thỏa mãn, nhìn đám đệ tử Thiên Dương Môn đang thất lạc, hắn nói thật to:  

- Đệ tử Thiên Dương Môn nghe đây, người quy thuận Phi Linh Môn sẽ có lợi, không gia nhập phải chết.  

Hai mặt nhìn nhau, mấy vạn đệ tử Thiên Dương Môn quan sát lẫn nhau, chưởng môn đều gia nhập Phi Linh Môn, bọn họ muốn thế nào chứ?  

- Bái kiến chưởng môn.  

Dẫn đầu có Ngộ Chân Cảnh tỏ vẻ trung tâm, nhất triều thiên tử nhất triều thần, càng sớm quy thuận càng tốt, đạo lý kia không có gì khó hiểu.  

- Bái kiến chưởng môn.  

- Bái kiến chưởng môn...  

Khi có người quy thuận gia nhập, lập tức đệ tử Thiên Dương Môn đều quy thuận.  

- Thiên Dương Môn gia nhập Phi Linh Môn, bị hắn chiếm đoạt, Phi Linh Môn càng ngày càng mạnh.  

- Chưởng môn Phi Linh Môn quá mạnh, Bạch Kinh Đường cũng thất bại.  

- Không biết Lục Lâm Thiên có địa vị gì.  

...  

Sáu ngày sau đó, một năm trong Thiên Trụ đã qua, Lục Lâm Thiên phun ra một ngụm trọc khí.  

- Thời gian áo nghĩa và không gian áo nghĩa đã dung hợp với nhau, hai chủng áo nghĩa dung hợp hoàn mỹ, so với thời không lao ngục cũng không yếu hơn chút nào.  

Lục Lâm Thiên thì thào nói nhỏ, trong thời gian một năm này, Lục Lâm Thiên lĩnh ngộ thời không lao ngục gặp bình cảnh ngăn cản, nhưng mà lĩnh ngộ thời gian áo nghĩa và không gian áo nghĩa dung hợp lại tiến bộ không nhỏ, thậm chí tiến bộ vượt qua Lục Lâm Thiên dự đoán.  

Lục Lâm Thiên phất tay vỗ vào đầu rối, Lục Lâm Thiên mượn phản lực lơ lửng trên cao.  

Vù vù!  

Khí tức bắt đầu chấn động, không gian bắt đầu sinh ra gợn sóng tɧác ɭoạи rất lớn, cả không gian run rẩy, dùng bản thân làm trung tâm, không gian tɧác ɭoạи, không gian áo nghĩa và thời gian áo nghĩa tràn ngập các nơi.  

XIU....XIU...  

Biên giới không gian bị thời gian chi lực ảnh hưởng, biên giới xuất hiện vết đen hư không, tâm thần Lục Lâm Thiên khẽ động, thời gian tɧác ɭoạи, không gian sinh ra khe nứt không gian rất mạnh.  

- Về sau gọi là thời không hư lao a.  

Thu không gian quỷ dị này, nhìn qua không gian thời không tɧác ɭoạи, Lục Lâm Thiên cười thỏa mãn, có thể xem như bản thăng cấp của thời không lao ngục.  

Tuy thời không lao ngục cũng dung hợp thời gian và không gian áo nghĩa, nhưng không kết hợp hoàn mỹ, lúc này ‘ thời không hư lao ’ mới thật sự dung hợp hai áo nghĩa kỳ lạ này với nhau.  

Xùy!  

Sau một lát, Lục Lâm Thiên lại tiến vào Thiên Trụ giới tầng thứ nhất.  

Thiên Trụ giới tầng thứ nhất, Vấn Thân Mạc đang ngồi hai tháng ở đây, thần sắc rung động, thủ ấn không ngừng biến hóa, có đôi khi mừng rỡ rung động, kích động muốn thổ huyết.  

- Tuyệt diệu ah, quá tuyệt diệu.  

Lục Lâm Thiên tới gần Vấn Thân Mạc, Vấn Thân Mạc hồn nhiên không biết, hắn vẫn suy nghĩ và khen không dứt miệng.  

Nhìn Vấn Thân Mạc, Lục Lâm Thiên mỉm cười, hỏi:  

- Vấn Thân Mạc, ngươi cân nhắc thế nào.  

- Ngươi tới.  

Vấn Thân Mạc lúc này mới hồi phục tinh thần lại, lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt si ngốc quan sát Lục Lâm Thiên, ánh mắt run run mấy cái, bỗng nhiên mặt mo ủy khuất, đứng dậy, ánh mắt ủy khuất suýt khóc, nói:  

- Ngươi rốt cục đã đến, tại sao ngươi lâu như vậy mới tới, ta sắp bị hành hạ chết rồi, ngươi thật biết tra tấn người khác mà.  

Lục Lâm Thiên khó hiểu hỏi:  

- Ta tra tấn ngươi thế nào?  

- Trời đất chứng giám, ngươi dám nói ngươi không phải cố ý tra tấn ta sao?  

Vấn Thân Mạc ủy khuất suýt rơi lệ, nhìn Lục Lâm Thiên, quả thật đang lên án.  

- Ngươi cho ta ngọc giản, toàn bộ đều là tri thức khôi lỗi, đan dược, tọa giá khôi lỗi, luyện chế chiến hạm và bố trí đại trận đều vo cùng cao thâm huyền ảo, nhưng chỉ cho có một nửa, ta xem phía trước không có đằng sau, nghiên cứu nửa phía trước không có lĩnh ngộ phia sau, ngươi không phải tra tấn thì là cái gì, đây là gϊếŧ người không thấy máu.