Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3468: Ta tên là Tĩnh Thần 1




Qua trong giây lát, trong đầu Phạm Thống tính toán một chút, nói khẽ với Lục Lâm Thiên và Kim Viên:  

- Hai vị đại nhân, ta biết có người hiểu một ít trận pháp, nhưng người ta không quan tâm tới ta, nếu bạo lộ bí mật huyết sát thâm uyên, hậu quả rất nghiêm trọng, huống chi trước mắt người Thị Huyết Giáo đang tìm tới nơi này, thời gian của chúng ta không nhiều.  

- Phá trận không nhất định phải tìm người.  

Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, thời điểm này, cũng chỉ có thể đủ chính mình lần nữa ra tay.  

- Lâm Thiên huynh đệ, ngươi còn hiểu trận pháp?  

Kim Viên rất kinh ngạc.  

- Chỉ hiểu mà thôi, ta thử một phen, cần thời gian đấy.  

Lục Lâm Thiên vừa dứt lời, bước chân điểm xuống mặt đất, thân ảnh lóe lên, hắn bay lên không trung, hắn bay cao hơn đại hồn anh một ngàn mét, bắt đầu nghiên cứu trận pháp.  

- Lục đại nhân còn là tu luyện giả linh hồn áo nghĩa, tinh thông trận pháp sao?  

Phạm Thống ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt cơ linh sinh ra thần sắc khác thường.  

- Ngươi không nên nhiều chuyện, tiểu tử ngươi rất không kém, thiên phú cũng không tệ.  

Thái độ của Kim Viên với Phạm Thống cải biến không ít, thiên phú của Phạm Thống tuyệt đối hiếm có trong ba ngàn đại thế giới.  

- Thiên phú mạnh thì có thể làm gì, trong Thị Hoang Thế Giới này, ta ngay cả chuyện đột phá Phá Giới Cảnh cũng không thể, khó giữ được tánh mạng, mỗi ngày đều sống trong lo lắng.  

Phạm Thống thở dài, ánh mắt mơ hồ, cũng hiện ra hào quang khác thường xen lẫn không cam lòng và tuyệt vọng, còn có vài phần ngạo khí và đấu ý.  

Kim Viên nhìn sang Phạm Thống, hắn than thở, lập tức nói:  

- Dựa theo tính cách và nhân phẩm của Lâm Thiên huynh đệ, đợi khi tìm được bảo vật sẽ cho ngươi chỗ tốt, cuối cùng cũng không làm khó ngươi.  

- Ta biết rõ Lục đại nhân và Kim đại nhân đều không phải người bình thường, có lẽ các ngươi vừa vào Thị Hoang Thế Giới, nhưng các ngươi không giống người bị đuổi gϊếŧ vào trong Thị Hoang Thế Giới, ngược lại...  

Phạm Thống do dự không nói tiếp.  

- Ngược lại cái gì, có chuyện gì cứ nói, đừng ấp a ấp úng.  

Kim Viên nói với Phạm Thống.  

- Kim đại nhân và Lục đại nhân cố ý tới Thị Hoang Thế Giới, mục đích sợ rằng chỉ có một, các ngươi tiến vào Thị Hoang Thế Giới chỉ tôi luyện bản thân mình mà thôi, cũng không phải là bị người ta đuổi gϊếŧ.  

Phạm Thống nói với Kim Viên, trong hiểu biết của hắn, sau lưng hai người này nhất định là một thế lực to lớn, nhưng đơn thuần vào trong Thị Hoang Thế Giới tôi luyện mà thôi, đến Thị Hoang Thế Giới tôi luyện, đây là chuyện các đại thế lực an bài không ít.  

- Ha ha...  

Kim Viên không nói gì, hắn cười ha hả, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên đang phá trận trên cao, trong mắt có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Lâm Thiên huynh đệ còn có năng khiếu này.  

Lục Lâm Thiên lúc này cũng bất đắc dĩ, hắn bị ép ra tay phá trận, nhưng ngã một lần lại khôn hơn, tại đại lục Linh Vũ hắn được Thiên Linh Lục của sư phụ Thánh Thủ Linh Đế, hắn có nghiên cứu sơ về trận pháp, cuối cùng vẫn ăn không ít thiệt thòi.  

Bởi vậy lúc này sau khi đạt được Đại Thiên Linh Lục của Kỳ lão, Lục Lâm Thiên cũng không dám buông lỏng, thậm chí còn nghiên cứu trận pháp nhiều hơn.  

Trên trận pháp, cái gọi là đứng trên vai người khổng lồ sẽ nhìn được xa hơn, sư phụ Chí Thánh Đại Đế còn có Khiên Bách Biến hun đúc, Lục Lâm Thiên cũng có một ít nghiên cứu, so sánh với người bình thường thì hắn có thể xem như danh gia trận pháp.  

Có trụ cột nhất định, Lục Lâm Thiên nghiên cứu trận pháp và tư liệu trong Đại Thiên Linh Lục của Kỳ lão cũng thuận lợi hơn rất nhiều.  

Nhưng mà trận pháp trong Đại Thiên Linh Lục thật sự mênh mông đáng sợ, Lục Lâm Thiên trong thời gian gần đây, hắn ở trong Thiên Trụ giới gần một năm cũng không lĩnh ngộ được bao nhiêu.  

Nhưng so với lúc trước đã có tiến bộ thật lớn.  

Lục Lâm Thiên lúc này bị ép, không trâu bắt chó đi cày, đành phải vừa nghiên cứu, vừa phá trận, bởi vì có tâm tình nên học tập cũng nhanh hơn...  

Lúc này trong Vạn Cổ Thế Giới, nơi đây náo nhiệt không nhỏ, thành Vạn Linh phân đà Thải Hồng Cốc bị diệt sạch sẽ, chuyện này sinh ra sóng to gió lớn trong Vạn Cổ Thế Giới.  

- Lục Lâm Thiên đúng là bá đạo, đại náo trong hang ổ Thải Hồng Cốc, gϊếŧ hơn mười Phá Giới Cảnh và hơn mười vạn đệ tử tinh anh, hiện tại diệt cả phân đà, người bình thường không dám làm thế.  

- Thải Hồng Cốc lúc này đá vào tấm sắt rồi, cứ theo đà này, Thải Hồng Cốc sớm muộn gì cũng bị Lục Lâm Thiên diệt.  

- Lục Lâm Thiên đã nói, hai mươi năm sau sẽ diệt Thải Hồng Cốc, đến lúc đó có trò hay xem.  

- Tại sao Lục Lâm Thiên lại trở mặt với Thải Hồng Cốc, không biết là nguyên nhân gì?  

- Nghe nói bởi vì Lục Lâm Thiên chà đạp một nữ đệ tử Thải Hồng Cốc, sau đó còn diệt khẩu, sau đó bị người Thải Hồng Cốc phát hiện, muốn đánh chết hắn.  

- Chê cười, với thực lực của Lục Lâm Thiên, muốn bao nhiêu nữ nhân không có, các nữ đệ tử hận không thể dâng bản thân mình lên, Lục Lâm Thiên không đi chà đạp nữ đệ tử đâu, sợ rằng trong đó có ẩn tình khác.  

- Ta cũng đoán có ẩn tình khác, nhưng nghe nói Lục Lâm Thiên diệt phân đà Thải Hồng Cốc xong, hắn đã tiến vào trong Thị Hoang Thế Giới.  

- Đoán chừng Lục Lâm Thiên nhất định có ý định tiến vào Thị Hoang Thế Giới tôi luyện một thời gian ngắn, chờ hắn đi ra, Thải Hồng Cốc sẽ thảm rồi...  

Trong thành Vạn Linh, trong phân đà Thải Hồng Cốc, lúc này trên quảng trường ba chữ máu ‘ gϊếŧ không tha ’ đã không còn, cửa ra vào lại có đệ tử canh gác, thần sắc vô cùng cảnh giác, không ngừng quan sát đám người đi đường.  

- Sư phụ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta biết hay không, ta mặc dù chưa nói bao nhiêu câu với thất sư đệ, nhưng có thể thấy được thất sư đệ không phải loại người như thế.  

Trong đình viện phân đà Thải Hồng Cốc, mỹ phụ mặc cung trang hỏi Phương Chí Thành, chính là nhị đệ tử Hồng Nguyệt của Phương Chí Thành.  

- Hắn đã không phải là thất sư đệ của ngươi, là phản đồ Thải Hồng Cốc.  

Ánh mắt Phương Chí Thành không vui.  

- Sư phụ, đến thời điểm này, vì sao ngươi không nói thật với ta, hơn mười trưởng lão, Ngũ sư đệ, Lục sư đệ đều vẫn lạc, Thải Hồng Cốc bị tổn thương một nửa, còn có gì thảm trọng hơn sao?  

Ánh mắt Hồng Nghiệm trầm xuống, nàng gần đây nghe được không ít lời đồn nhảm, nàng càng ngày càng không tin lời sư phụ nói.  

- Ngươi đừng hỏi, tóm lại ta vì tốt cho Thải Hồng Cốc, vì tốt cho cả Vạn Cổ Thế Giới, cũng không có lựa chọn khác, Lục Lâm Thiên này cho rằng đi vào Thị Hoang Thế Giới sẽ không có việc gì, hắn nghĩ quá đơn giản, hắn tuyệt đối không cách nào còn sống rời khỏi Thị Hoang Thế Giới.  

Phương Chí Thành nói.  

- Sư phụ, hắn không phải người bình thường, vạn nhất hai mươi năm sau, hắn ra khỏi Thị Hoang Thế Giới thì sao?  

Hồng Nguyệt ngẩng đầu nhìn sư phụ Phương Chí Thành, đôi mắt mang theo thần thái bất đắc dĩ.  

- Hai mươi năm sau, hắn có thể làm cái gì, hai mươi năm sau diệt Thải Hồng Cốc ta, hắn quá đề cao mình rồi, hắn so sánh với Chiến Thiên Liên Minh, cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.