Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3422: Chạy ra khỏi đại điện 1




Trong nháy mắt khí tức nóng bỏng bao phủ không gian, sắc mặt Lục Lâm Thiên lập tức đại biến, không gian quanh người cứng lại, không gian này hoàn toàn bị phong tỏa, biến hóa cỡ này làm cho nội tâm Lục Lâm Thiên trầm xuống, không gian nóng bỏng phong tỏa các nơi, lực lượng trói buộc trầm xuống, toàn thân giống như bị giam cầm.  

Hắn toàn lực muốn tránh thoát không gian này, Lục Lâm Thiên cảm thấy nửa bước khó đi, lực lượng từ bốn phương tám hướng đang nghiền áp nguyên lực của hắn dừng lại.  

- Phá.  

Không chút do dự, ánh mắt Lục Lâm Thiên chớp động, nguyên lực tràn ra dữ dội, Huyết Lục khống chế kim thuộc tính, quanh người hắn kim quang tỏa sáng, Huyết Lục chém ra một đường vòng cung rất huyền diệu.  

Ngao!  

Tiếng đao minh giống như long ngâm, đao quang kim sắc mang theo sát khí bao phủ các nơi, cả không gian trực tiếp run rẩy, dưới đao mang màu vàng này, không gian trực tiếp chém ra một vết nứt không gian thật dài, mang theo theo âm thanh chói tai, một đao này đã chém nát không gian.  

XÍU...UU!!  

Không gian nóng bỏng bị chém nát, kim mang hiện ra, hòa quang màu vàng nở rộ như pháo hoa rực rỡ, cảnh tượng tuyệt đẹp, không gian nóng bỏng lung lay sắp đổ, cuối cùng vẫn không bị nghiền nát.  

Lục Lâm Thiên toàn lực một đao cũng không thể chém nát không gian nóng bỏng này.  

Sắc mặt Lục Lâm Thiên càng ngày càng ngưng trọng, tu vị thực lực của Phương Chí Thành quá mạnh mẽ, bản thân mình khó có thể làm gì, Phá Giới Cảnh và Ngộ Chân Cảnh hoàn toàn là hai cấp độ khác nhau.  

Giữa không trung truyền ra tiếng kêu kinh ngạc của Phương Chí Thành, Lục Lâm Thiên đánh ra một đao này, hắn cảm thấy được sự bất đồng trong thực lực Lục Lâm Thiên, uy năng cường hãn không phải người có tu vị Phá Giới Cảnh sơ giai có thể có, thậm chí ở trong đó, còn có linh hồn áo nghĩa, áp nghĩa lăng lệ chưa từng có.  

Xùy.  

Một đao của Lục Lâm Thiên không cách nào bổ ra không gian nóng bức này, sắc mặt trầm trọng, tiếp tục chém ra một đao khác, đao mang mang theo huyết sắc, lập tức năng lượng trong thiên địa trở nên cuồng bạo, khí tức của Lục Lâm Thiên bộc phát sát khí ngập trời.  

Một đao này của hắn lại bổ ra vết nứt không gian đen kịt, một đao kia mang theo khí tức lăng lệ, không gian bị phong tỏa co rút lại, lập tức chính giữa xuất hiện vết nứt không gian, chung quanh bành trướng như khí cầu, không gian bị đè ép càng lúc càng lớn, nhưng trong lúc nhất thời không vỡ ra được.  

- Quả nhiên có chút bất phàm, chỉ tiếc thực lực...  

Tiếng nói của Phương Chí Thành vang lên lần nữa.  

- Phá cho ta.  

Phương Chí Thành còn chưa dứt lời, đột nhiên Lục Lâm Thiên hét lớn một tiếng, đao mang vừa ra, nắm ngón tay nắm chặt kết xuất thủ ấn, không gian sinh ra chấn động năng lượng, mang theo uy thế kinh người trực tiếp áp lên không gian đang vặn vẹo kia, không gian bắt đầu rạn nứt...  

Ầm ầm...  

Vào lúc lực lượng này giáng xuống, phong tỏa không gian rồi đột nhiên nổ tung, âm thanh trầm thấp như sét đánh, mang theo kình phong cuồng bạo quét qua tất cả, không gian chung quanh bị xốc lên, khí kình ngập trời bao phủ không gian, chấn động quét qua không tr4ung Thải Hồng Cốc.  

- Không gian áo nghĩa, ngươi còn có không gian áo nghĩa, khó trách lúc trước có thể chạy ra khỏi khe hở không gian hỗn loạn.  

Giữa không trung, Phương Chí Thành lập tức sững sờ, người mang thời gian áo nghĩa và không gian áo nghĩa, linh hồn áo nghĩa ba áo nghĩa kỳ lạ, còn một loại áo nghĩa khác, tối thiểu nhất có bốn loại áo nghĩa, ba loại là áo nghĩa kỳ lạ, đây tuyệt đối là người có thiên phú mạnh nhất hắn từng gặp.  

Vèo!  

Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh Lục Lâm Thiên lăng không lao qua, cũng không dừng lại chút nào, thù hôm nay không thể không báo, nhưng mà hôm nay lại khó báo thù, cho dù mình có dùng toàn lực cũng vô dụng, trong lòng Lục Lâm Thiên rất rõ ràng mình chênh lệch với người có tu vị Ngộ Chân Cảnh là bao nhiêu, huống chi đây là trong Thải Hồng Cốc, mình càng không có bất cứ điều kiện gì đáng nói.  

Thời gian, không gian chi lực đồng thời thúc dục, không gian chung quanh hỗn loạn, thân ảnh Lục Lâm Thiên nhanh chóng xuyên qua vết nứt không gian biến mất thật nanh.  

- Đang ở trong Thải Hồng Cốc, ngươi làm sao có thể rời đi, có thể trốn đi nơi nào chứ?  

Lúc lời của Phương Chí Thành vang lên, thủ ấn biến hóa, không gian xa xa đột nhiên rung động thật mạnh  

Ầm ầm!  

Không gian chấn động như lung lay sắp đổ, không gian xuất hiện mười cột sáng bắn lên trời, xẹt qua màn đêm, cuối cùng chúng phóng thích uy năng to lớn, hơn mười đạo cột sáng bao phủ trên không toàn bộ Thải Hồng Cốc.  

Màn sáng bao phủ, bí vân quanh quẩn, trong khu vực Thải Hồng Cốc bao la, trên không trung bị màn sáng vô hình che chắn.  

Xùy!  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên xuất hiện ở biên giới khe hở, thân thể hơi có chút chật vật, thân hình xé rách không gian trốn đi nhưng bị bình chướng ngăn cản, lực phản chấn làm huyết khí trong người của hắn cuồn cuộn.  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên xuất hiện, ánh mắt ngưng trọng, hắn biết mình bị vây khốn.  

Sưu sưu!  

Trong nháy mắt ngắn ngủi, thân ảnh Phương Chí Thành xuất hiện trên hư không lần nữa, không trung sau lưng dường như xuất hiện ánh sáng như cầu vồng, rất nhiều trưởng lão và hộ pháp cấp độ Phá Giới Cảnh đều xuất hiện giữa không trung.  

Sưu sưu!  

Thậm chí cùng một thời gian, trong Thải Hồng Cốc xuất hiện từng thân ảnh bay vυ"t lên không trung, trong nháy mắt có mấy trăm người tu vị Hậu Thiên bay lên, tương đương với mấy trăm Đế giả trên đại lục Linh Vũ bao phủ rậm rạp, vô số người tu vị Hậu Thiên thực lực thấp bay lên trời.  

Tất cả ánh mắt mọi người lúc này tập trung lên người Lục Lâm Thiên, động tĩnh vừa rồi đã kinh động đệ tử trong Thải Hồng Cốc, cũng không ít ánh mắt nghi ngờ, đại đa số người còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên đảo qua, giờ phút này cường giả trong Thải Hồng Cốc đã xuất hiện một nửa, đúng là có không ít người, Hồng Dương, Hồng Nguyệt và mấy trưởng lão thực lực mạnh mẽ đều ra ngoài làm việc, không ở trong Thải Hồng Cốc.  

Nhưng hiện tại xuât hiện rất nhiều trưởng lão và hộ pháp Thải Hồng Cốc đều có mặt tại đây, Phá Giới Cảnh cộng lại hơn mười người, trọng yếu nhất là Phương Chí Thành, hắn có tu vị Ngộ Chân Cảnh, đối với bản thân mình đây là cường giả không thể đánh bại.  

Về phần tu vị Hậu Thiên lại càng nhiều, tăng thêm những người có tu vị khác nhau, đệ tử trong Thải Hồng Cốc có mấy chục vạn đệ tử, mà nơi này đều là tinh anh trong tinh anh.  

- Lục Lâm Thiên, thúc thủ chịu trói đi, ở trong Thải Hồng Cốc này ngươi không thoát được đâu, thúc thủ chịu trói, xem tình nghĩa sư đồ một hồi, ta sẽ cho ngươi chút thể diện.  

Ở giữa không trung, Phương Chí Thành lơ lửng giữa không trung, hắn phóng thích hào quang nhàn nhạt quanh người, trong ánh mắt già nua mang theo cảm xúc phức tạp, vì sao phức tạp thì không ai biết rõ.  

Khi Phương Chí Thành vừa dứt lời, đám trưởng lão Phá Giới Cảnh sau lưng đột nhiên chấn động, nguyên lực thuộc tính của bọn họ chấn động, mười mấy đạo thân ảnh cùng lao tới, trực tiếp tề tụ giữa không trung, vây thành nửa hình tròn vây khốn Lục Lâm Thiên, ánh mắt đầy sát ý.  

Xùy!  

Không gian run rẩy, hơn mười người tu vị Phá Giới Cảnh phóng thích uy năng áo nghĩa, không gian chấn động, uy áp khủng bố giống như thủy triều vô hình bao phủ toàn thân Lục Lâm Thiên.