Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 339: Đêm tối tính kế (1)




– Ngươi thua.  

Lục Lâm Thiên thu hồi lợi trảo, khôi phục dáng vẻ thường này của mình, dường như mọi chuyện vừa rồi xảy ra đối với hắn cũng không có bao nhiêu quan hệ.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên dừng tay, Bạch Mi trưởng lão mới khẽ thở ra một hơi. Mà lúc này Đoạn trưởng lão kia vẫn chưa bình tĩnh lại, vẻ mặt có chút kinh hãi lẩm bẩm nói:  

– Không ngờ là Vũ giả tam hệ.  

– Thổ, Phong, Hỏa, Lục Lâm Thiên là Vũ giả tam hệ.  

– Trời, lại một Vũ giả tam hệ, Vân Dương Tông có Vũ giả tam hệ thứ hai a.  

Đệ tử phía dưới lúc này cũng không nhịn được mà xôn xao, đặc biệt có không ít nữ đệ tử phía trước tức thì thét lên, mị nhãn không ngừng ném ra, hận không thể xông lên ôm chặt lấy hắn.  

Cho dù là kẻ có thực lực thấp nhất cũng có thể thấy rõ ràng, tuy rằng tổng cộng xuất thủ bốn chiêu, thế nhưng ba chiêu trước đều do Hoàng Thành Lễ xuất thủ, thậm chí là sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình, thế nhưng ngay cả chéo áo của Lục Lâm Thiên cũng không thể động tới.  

Mà Lục Lâm Thiên chỉ dùng một chiêu có thể đơn giản đánh bại Hoàng Thành Lễ. Nếu như sinh tử quyết chiến thì Lục Lâm Thiên chỉ cần dùng một chiêu cũng có thể quyết định tính mạng của Hoàng Thành Lễ. Loại thực lực này quá mạnh mẽ đi. Bài danh thứ tám mươi tám trên Hổ Bảng cũng không chịu nổi một chiêu của hắn.  

– Vũ Sư cửu trọng, một năm rưỡi trước mới là Vũ sĩ tứ trọng, tốc độ tu luyện không ngờ lại kinh người như vậy. Trên người hắn rốt cuộc đang ẩn giấu bí mật gì?  

Trong đám người, vẻ mặt Thúy Ngọc cũng kinh hãi không ngớt.  

Nếu như lúc này Lục Lâm Thiên biết Thúy Ngọc không ngờ lại có thể nhìn thấu tu vi của mình, bảo đảm sẽ vô cùng kinh ngạc. Để không làm lộ tu vi Vũ Sư cửu trọng, vừa rồi xuất thủ hắn vẫn áp chế khi tức, bằng vào sự thần kỳ của  m Dương linh Vũ quyết, cho dù có Vũ Tướng ở đây cũng vô pháp nhìn thấu tu vi của hắn. Thế nhưng không ngờ Thúy Ngọc này lại có thể nhìn thấu.  

Hoàng Thành Lễ mở mắt, lúc này có vẻ vô cùng uể oải, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhìn Lục Lâm Thiên lúc này không có chút không phục nào. Đối phương là Vũ giả tam hệ, hắn căn bản không phải là đối thủ của người ta. Thua, là chuyện rất bình thường, không phải bản thân hắn yếu mà đối phương quá mạnh mẽ.  

– Quá mạnh.  

Phía sau Bạch Mi trưởng lão, hai chấp sự kia kinh hãi thốt lên. Lúc này bọn họ mới triệt đệ tin tưởng, mười mấy người Chu Bảo Điền đều do một mình Lục Lâm Thiên đánh bại.  

– Lục Lâm Thiên thắng.  

Nửa ngày sau, Đoạn trưởng lão mới lớn tiếng tuyên bố.  

– Lâm Thiên huynh đệ, quá cường hãn a. Không ngờ lại là Vũ giả tam hệ.  

– Đình viện số tám mươi sáu chúng ta rốt cuộc cũng xuất hiện một nhân vật cường hãn rồi.  

Bốn người Bành Truyện Hùng, Nhạc Bất Quần, Dương Vĩ, Dược Tĩnh đi về phía Lục Lâm Thiên, kinh ngạc qua đi, bốn người hiện tại đều mừng rỡ không ngớt.  

– Có nên gặp mặt hắn hay không, không biết hắn có còn nhớ ta không?  

Nhìn Lục Lâm Thiên trong vòng vây của mấy người kia, Thúy Ngọc có chút do dự tự hỏi mình.  

– Thúy Ngọc.  

Trên đài, trong nháy mắt Lục Lâm Thiên cũng phát hiện thân ảnh Thúy Ngọc.  

– Thúy Ngọc, ngươi tới đây.  

Ngay khi Thúy Ngọc còn đang do dự thì thân ảnh Lục Lâm Thiên cũng đã tới trước mặt nàng. Ánh mắt chăm chú nhìn Thúy Ngọc.  

– Lâm Thiên, Vô Song tỷ và tiểu thư nhà ta không ra được cho nên phái ta tới xem có phải thực sự ngươi đã trở về hay không.  

Nhìn thân ảnh xuất hiện trước mặt này Thúy Ngọc lại có chút hoảng hốt.  

– Không có việc gì, nhìn thấy ngươi quả thực trong lòng ta cũng có chút vui vẻ. Ta đã cho rằng sẽ không gặp lại được các ngươi, không nghĩ tới lại không chết, ta lại trở về a.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.  

– Một năm qua ngươi thế nào?  

Nhìn vào Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc dường như không biết nói như thế nào, một lát sau nàng mới nói một câu như vậy.  

– Cũng không tệ lắm, còn các ngươi?  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

– Chúng ta cũng khỏe, còn có Vô Song tỷ, nàng rất nhớ ngươi, ngày hôm qua sau khi nghe nói ngươi đã trở lại nàng rất vui vẻ đấy.  

Thúy Ngọc nói.  

– Giúp ta nói cho Vô Song tỷ một câu, ta cũng nhớ nàng, ta sẽ nghĩ biện pháp đi gặp nàng.  

Lục Lâm Thiên nói một hơi, nghĩ tới nàng, sau khi cho rằng bản thân mình đã chết, phỏng chừng nàng khóc lóc rất thảm thiết a.  

– Vậy ngươi có nên núi thăm ta không?  

Thúy Ngọc hỏi xong khuôn mặt tức thì đỏ lên, xoay người vội vàng rời đi.  

– Lâm Thiên, ta đi trước, ta đi nói cho Vô Song tỷ ngươi đã trở về.  

– Tại sao ta lại như vậy, lẽ nào ta lại như vậy? Chúng ta chưa từng nói chuyện gì a…  

Thúy Ngọc xoay người, miệng thì thào nói vài tiếng, khuôn mặt đỏ ửng từ mặt tới cổ.  

– Nếu như lên được núi nhất định ta sẽ đi tìm ngươi.  

Lục Lâm Thiên cũng sửng sốt, phản ứng của Thúy Ngọc này cũng quá lớn đi a.  

– Hắn nói sẽ đi thăm ta sao? Thật sao?  

Quay đầu liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt Thúy Ngọc hiện lên chút phức tạp.  

– Lâm Thiên huynh đệ, đây hình như là nha hoàn của của sư tỷ Độc Cô Băng Lan a, không ngờ ngươi lại biết nàng.  

Bốn người Nhạc Bất Quần từ phía sau Lục Lâm Thiên đi tới, nhìn vào Thúy Ngọc khẽ hỏi.  

– Trước đây từng biết.  

Lục Lâm Thiên nói.  

Một lát sau, trên Diễn Vũ Trường, vị trí thứ tám mươi tám đã thay thế bằng tên của Lục Lâm Thiên khiến cho không ít đệ tử rầu rĩ.  

Trong đình viện số tám mươi sáu lúc này cũng chỉ còn một mình Lục Lâm Thiên. Bốn người Nhạc Bất Quần sau khi từ Diễn Vũ trường trở về đều phải chuẩn bị đi làm tạp vật mỗi ngày của mình. Làm một đệ tử bình thường mỗi ngày đều phải làm tạp vụ, tuần tra, quét rác, đây đều là việc phải làm thường này.  

Trong núi Vân Dương, có một ngọn núi chọc trời đột ngột xuất hiện giữa đám mây, đỉnh núi này bằng phẳng rộng rãi, bốn phía thẳng đứng, chung quanh có không ít cung điện.  

Trong một cung điện to lớn, trong đại điện có mấy thân ảnh đang ngồi đó.  

– Tam hộ pháp, ngày hôm qua Bạch Mi báo lại, đệ tử Lục gia Lục Lâm Thiên rớt xuống vách núi vạn trước một năm trước, Vũ giả tam hệ rốt cuộc chưa chết, hôm qua đã về tới Vân Dương Tông. Bạch Mi nói, Lục Lâm Thiên là Vũ giả tam hệ, không biết có thể trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền hay không?  

Trong đại điện, một lão giả dường như là hộ pháp của Vân Dương Tông nói với một hán tử mặc áo bào màu đen.  

– Vũ giả tam hệ sao? Loại thiên phú này ngoài tiểu thư ra đây là người thứ hai.  

– Thông tri cho chư vị trưởng lão thương nghị, Vũ giả tam hệ, Vân Dương Tông ta sẽ tận lực bồi dưỡng, nếu đạt được thực lực như tiểu thư mà nói, lần đại hội tam tông tứ môn lần sau, Vân Dương Tông ta sẽ càng thêm nắm chắc.  

Nói xong, mấy hộ pháp bên cạnh nhất thời đứng lên.  

– Chư vị, truyện này Triệu trưởng lão tối qua đã biết, phân phó chúng ta không cần phải xen vào. Tuy rằng thiên phú tam hệ vô cùng tốt, thế nhưng một năm sau mới là thời gian tuyển chọn đệ tử thân truyền, Vân Dương Tông chúng ta cũng không thể làm ra ngoại lệ. Vì vậy, tất cả đều dựa theo quy củ của Vân Dương Tông ta mà làm việc.