Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 33: Ném tiền




Lục Vô Song nói xong lập tức đi vào Thiên Bảo Môn.  

– Hai vị cần mua thứ gì?  

Hai đại hán trước cửa Thiên Bảo Môn nhìn thấy Lục Vô Song thì gật đầu hỏi, trước kia hai người thấy Lục Lâm Thiên cũng cung kính xưng hô là Lục thiếu gia, hôm nay lại giả bộ như không biết.  

Trong nội tâm Lục Lâm Thiên cũng suy đoán, xem ra người của Thiên Bảo Môn đã sớm được căn dặn không được để lộ việc mình thường xuyên đến Thiên Bảo Môn a. Trải qua một tháng thời gian, Lục Lâm Thiên cũng biết, Thiêm Bảo Môn quả thật muốn tính toán mình, mỗi lần đều như vô tình thăm dò xem mình có phải Linh giả hay không, hoặc hỏi xem sau lưng mình có Linh giả tồn tại hay không.  

Đối với Thiên Bảo Môn, Lục Lâm Thiên đã rất quen thuộc, hai người đến nơi chuyên mua bán binh khí, Lục Vô Song cầm lên một trường kiếm màu xanh nhạt.  

– Keng…  

Rút kiếm ra khỏi vỏ, một tiếng kiếm minh truyền ra, thân kiếm dài ba thước, tỏa ra hàn quang, một tia sáng lóe lên chạy dài trên thân kiếm.  

– Không tệ.  

Lục Lâm Thiên tốt xấu gì cũng thảo luận với Nam thúc không ít tri thức về binh khí, tuy còn chưa luyện chế ra binh khí nhưng nhìn xem cũng có thể đánh giá được một chút, thanh trường kiếm này tuyệt đối không kém.  

– Kiếm này ta muốn rồi.  

Đúng vào lúc này, một âm thanh dịu dàng truyền đến, lập tức một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trước mặt Lục Vô Song và Lục Lâm Thiên. Nhìn người vừa đến, sắc mặt Lục Vô Song hơi đổi.  

Lúc này ánh mắt Lục Lâm Thiên cũng chăm chú nhìn về bóng hình xinh đẹp vừa xuất hiện, đây là một nữ tử xinh đẹp, so với Lục Vô Song cũng không kém bao nhiêu, da thịt trắng nõn như ngọc, dung mạo cũng coi như xinh đẹp.  

Bộ cẩm bào buộc vòng quanh thân hình đầy đặn, thoạt nhìn vô cùng kiều mị mê người, lại mang thêm vài phần thành thục, so với Lục Vô Song thì gợi cảm hơn một chút. Đặc biệt là khi nàng tức giận, khóe miệng cong lên, bờ môi căng mọng phớt hồng, như vậy quả thực càng khiến cho nam nhân bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.  

Lục Lâm Thiên nhìn có chút sững sờ, nữ nhân này tuy không phải khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn nhưng sự gợi cảm của nàng khiến tất cả nam nhân phải chú ý, cũng khiến tâm hồn nam nhân bị lay động. Loại nữ nhân này dường như vì nam nhân mà tồn tại.  

Lục Lâm Thiên không nhịn được cũng nhìn vài lần, đặc biệt là đôi chân của nàng, mặc dù không phải quá thon dài nhưng lại mềm mại, mượt mà, trắng nõn, hơn nữa phong cảnh trước ngực làm người ta khó mà rời mắt.  

– Yêu nghiệt a.  

Lục Lâm Thiên nói thầm, nữ nhân này tuổi không lớn nhưng không nghĩ tới đã yêu nghiệt đến mức độ này, đây tuyệt đối là vưu vật. Nếu qua hai năm nữa đoán chừng càng khiến nam nhân chạy theo không ngừng.  

Lại nhìn sau lưng nàng ta, có một thanh niên mặc hoa phục, tuổi khoảng hai mươi hai, hai mươi ba, dáng người cao gầy, gương mặt trắng nõn, nhìn qua cũng có vài phần tuấn tú nhưng Lục Lâm Thiên có cảm giác tên này là một tiểu bạch kiểm thì đúng hơn.  

– Dương Mạn, ta thích thanh kiếm này, ta đã muốn mua nó.  

Lúc này, Lục Vô Song nhìn thấy người đến là ai thì sắc mặt có chút trầm xuống, xem ra hai người đã sớm quen biết.  

– Ngươi vừa ý nhưng ngươi chưa có mua, ta nói muốn mua trước, thanh kiếm này ta muốn mua rồi, ngươi chọn cái khác đi.  

Nữ nhân tên là Dương Mạn nói, trong đôi mắt đẹp mang một tia lạnh lẽo, dường như đang cố tình gây khó dễ cho Lục Vô Song.  

– Thanh kiếm này nằm trong tay ta, tất nhiên là ta đã muốn lấy nó.  

Lục Vô Song nói.  

– Không ngờ Vô Song tiểu thư cũng thích thanh kiếm này, vậy xem ai trả giá cao thì sẽ mua được. Thanh kiếm này dường như có giá 160 kim tệ, ta trả 200 kim tệ thế nào?  

Lúc này người thanh niên mặc hoa phục kia chợt nói, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Vô Song, một ánh mắt không có ý tốt.  

– Vương Lương, ngươi muốn ra giá bao nhiêu thì ra, thanh kiếm này ta muốn rồi.  

Lục Vô Song nhìn thanh niên nọ, cắn răng nói.  

– Lục tiểu thư, Dương tiểu thư, Vương thiếu gia, hóa ra là các vị, đón tiếp chậm trễ xin các vị thứ lỗi.  

Một giọng nói truyền đến, Lục Lâm Thiên không cần quay đầu lại cũng biết người nói là Vũ chấp sự của Thiên Bảo Môn.  

Lời nói rơi xuống Vũ chấp sự đã đến bên cạnh bọn họ, nhìn thấy Lục Lâm Thiên Vũ chấp sự chỉ kín đáo đưa một ánh mắt xem như chào hỏi, cũng không chú ý tới hắn.  

– Vũ chấp sự, ngươi tới đúng lúc, ta muốn mua thanh kiếm này.  

Vương Lương nói.  

– Cái này…  

Vũ chấp sự nhìn một lượt qua mấy người, sự việc xảy ra vừa rồi dường như cũng đã biết, chỉ là chưa biết giải quyết ra sao.  

– Lâm Thiên, chúng ta đi thôi.  

Lục Vô Song nói nhỏ một tiếng, buông thanh kiếm trong tay xuống quầy, nhìn thanh kiếm, trong ánh mắt có chút thất vọng, dường như cũng để tâm nhưng lại không muốn tranh chấp cùng hai người kia.  

– Lục Vô Song, ngươi thức thời là tốt rồi, muốn cùng ta tranh giành sao? Nằm mơ! Lần trước ngươi thắng ta, sau này ta sẽ không cho ngươi cơ hội.  

Dương Mạn khẽ cười một tiếng, lập tức đắc ý liếc Lục Lâm Thiên, nói:  

– Đây không phải là thiếu gia phế vật của Lục gia sao? Một dưỡng nữ, một phế vật, quả là tuyệt phối a.  

– Dương Mạn, ngươi nói gì?  

Sắc mặt Lục Vô Song lập tức đỏ lên, mở to mắt nhìn Dương Mạn mắng.  

– Ta nói cái gì? Chẳng lẽ nói sai sao? Một dưỡng nữ, mộ phế vật của Lục gia, hừ.  

Dương Mạn hừ lạnh một tiếng.  

– Chuyện của Lục gia ngươi cũng thích xía vào sao? Cái này hình như không liên quan gì đến ngươi a, Dương tiểu thư, không phải ngươi thích thanh kiếm này sao? Vậy thì tiện cầm đồ của ngươi đi thôi, mặc kệ ngươi tiện thế nào chúng ta cũng không quản ngươi.  

Lục Lâm Thiên hơi tiến lên, cầm thanh kiếm Lục Vô Song vừa buông ném về hướng Dương Mạn, nói nhỏ:  

– Quả nhiên là tiện, thật sự quá tiện a.  

– Tiểu tử, ngươi có ý gì, ngươi dám mắng ta?  

Dương Mạn không tự chủ được đỡ lấy thanh kiếm Lục Lâm Thiên ném sang, khi phục hồi lại tinh thần thì lập tức giận giữ vô cùng. Lục Lâm Thiên nói một lời hai nghĩa, khi nói đến chữ “tiện” thì đặc biệt nhấn mạnh, ai nghe cũng có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn.  

– Ta mắng gì, mắng ngươi bao giờ?  

Lục Lâm Thiên nhìn Dương Mạn, lời nói nhàn nhạt nhưng mang theo một cỗ lãnh ý.  

– Ngươi nói ta tiện…  

Lời nói của Dương Mạn rơi xuống thì lập tức ngừng lại, phát hiện ra mình bị gài bẫy thì hằm hằm nhìn Lục Lâm Thiên, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lục Lâm Thiên thì không khỏi lảng tránh một chút.  

– Kiếm không phải trong tay ngươi đó sao, cầm tiện của ngươi về nhà.  

Lục Lâm Thiên khẽ nói, sau đó lập tức chỉ vào một thanh trường kiếm màu xanh sau quầy rồi nói với Vũ chấp sự.  

– Kiếm kia ta lấy, thanh toán vào tên ta.  

– Vâng, Lục thiếu gia.  

Vũ chấp sự không nhiều lời, nhanh chóng cầm thanh kiếm màu xanh giao cho Lục Lâm Thiên. Thanh kiếm màu xanh treo trên vách tường này có tên là Thanh Nguyệt Kiếm, do cường giả Linh Phách dùng tinh thạch ngàn năm luyện chế, có giá bán là tám ngàn sáu trăm kim tệ.  

Thanh kiếm vừa rồi Lục Vô Song chọn là thanh kiếm do Linh Sĩ dùng hàn thiết trăm năm luyện chế, giá bán chỉ có một trăm sáu mươi kim tệ mà thôi, chênh lệch giữa hai thanh kiếm này phải hơn 50 lần.