Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3179: Ôn hương nhuyễn ngọc




- Lão tổ.  

Một ít người Hắc Sát giáo đi theo đến đây lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt kinh hãi.  

- Tất cả chết đi.  

Ánh mắt Lục Tâm Đồng lạnh lẽo không thôi, trong tay có khói độc lan tràn ra. Từng đạo điện mang màu xanh giống như tia chớp xuyên thủng không gian xuyên qua mi tâm của đám người Hắc Sát giáo còn lại. Trong chốc lát, tất cả người của Hắc Sát giáo đều vẫn lạc.  

Cường giả Phi Linh môn thấy vậy lập tức phân phó đệ tử Phi Linh môn bên ngoài thu dọn thi thể, tất cả đều hoàn thành trong thời gian cực ngắn.  

Hít.  

Không ít cường giả ở đây đều hít sâu một hơi. Hai huynh muội Lục gia này không phải là dễ nói chuyện. Giờ phút này mọi người mới biết được Hắc Sát giáo này không phải thực sự có quan hệ với Lục Lâm Thiên. Xem ra Hắc Sát giáo nằm trong kế hoạch của Lục Lâm Thiên, luôn bị Lục Lâm Thiên dẫn mũi.  

- Lục minh chủ, dùng sức một mình diệt Thiên Địa minh, mọi người chúng ta căn bản không xuất lực bao nhiêu, thế nhưng lại nhận được không ít chỗ tốt. Sau Đế giả triệu hoán, vạn nhất như trước đây, ta muốn tất cả các sơn môn lớn đều có truyền thừa. Mục tiêu của mọi người lúc trước đều đã đạt tới. Nhật Sát các ta không có bất kỳ ý kiến gì.  

Lạc Kiến Hồng mở miệng đầu tiên nói, thân phận Lục Lâm Thiên ngày càng cao, xưng hô của hắn trong lúc vô hình đã biến hóa.  

- Linh Thiên môn cũng không có ý kiến.  

- Tinh Ngục các cũng không có ý kiến.  

Cả đám sơn môn lần nữa gật đầu, Lục Lâm Thiên đã quyết định không cho phép bọn họ phản đối.  

- Vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Nếu như chư vị có thời gian thì mời ở lại Phi Linh môn một đoạn thời gian. Coi như để ta tận tình địa chủ.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

- Ta còn phải đi tới Hắc Sát giáo, chư vị có thể chờ một lát, một lát nữa ta sẽ trở lại.  

Lục Lâm Thiên dứt lời, thân ảnh đã lăng không biến mất trên đại điện, chỉ lưu lại một đạo âm thanh quanh quẩn trên đại điện:  

- Hộ môn tôn sứ của Yêu đường, Vũ đường chuẩn bị tiếp thu tất cả địa bàn của Hắc Sát giáo. Người phản kháng gϊếŧ không tha.  

Trong đại điện, chúng cường giả nhìn ra bên ngoài đại điện, Lục Lâm Thiên hiện tại sợ rằng muốn đi tới Hắc Sát giáo đối phó với Cuồng Sát Đại đế kia. Tu vi của Cuồng Sát Đại Đế tuy rằng kém hơn Huyết Kiếm Đại Đế một chút, thế nhưng nhất định sẽ phải chết không hề nghi ngờ.  

Chúng cường giả các sơn môn cười khổ, tăng thêm địa bàn của Hắc Sát giáo, về sau Phi Linh môn ở trong Cổ Vực và đại lục Linh Vũ đều có địa vị bá chủ. Có thể nói cả đại lục đều rơi vào trong tay Phi Linh môn. Từ cổ chí kim tới nay còn chưa có bất kỳ sơn môn nào có thể làm được như vậy.  

Một lát sau, trong sơn mạch liên miên có hai đạo thân ảnh phá không bay đi. Một nam một nữ, nam mặc y phục màu xanh, khóe miệng lúc nào cũng treo nụ cười tà dị. Nữ tử mặc y phục trắng như tuyết, thân thể mềm mại vô song, hai người này chính là Lục Lâm Thiên và Bạch Linh.  

Lục Lâm Thiên nhìn sơn mạch phía trước, mỉm cười quay đầu nói với Bạch Linh:  

- Một mình ta tới đây là được rồi.  

- Thϊếp chỉ tới xem, không làm ảnh hưởng tới chàng đâu.  

Bạch Linh nhìn Lục Lâm Thiên, khẽ mỉm cười nói.  

- Vậy nàng chờ ta một lát.  

Lục Lâm Thiên dứt lời, thân thể dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Linh không ngờ lại biến thành bộ dáng của Phong Sát Đại đế, độc nhất vô nhị, mà ngay cả khí tức linh hồn cũng không khác biệt.  

- Đây là Tam Thần quyết mà chàng nói sao? Thật sự là kỳ lạ.  

Bạch Linh biến sắc, trong lòng có chút khϊếp sợ.  

- Tam Thần Quyết vô cùng diệu dụng.  

Lục Lâm Thiên cười cười, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang lập tức lướt về phía trước.  

Bạch Linh nhìn phía trước, khẽ nở nụ cười yếu ớt, lúc trước ở trong mật địa của Vân Dương Tông nàng chưa từng nghĩ tới mình và Lục Lâm Thiên lại đi tới bước ngày hôm nay.  

Phanh.  

Không bao lâu, trong sơn mạch phía trước vang lên âm thanh trầm đυ.c.  

Bạch Linh do dự một lát, thân ảnh xinh đẹp bắn về phía trước. Trong một kiến trúc to lớn trên sơn mạch, thân ảnh xinh đẹp của Bạch Linh lần nữa xuất hiện trong một thạch động ở trong một ngọn núi khổng lồ.  

Trong thạch động, Lục Lâm Thiên đang dùng trảo ấn đặt lêи đỉиɦ đầu một lão giả, người này chính là Cuồng Sát lão tổ của Hắc Sát giáo.  

Tiếng kêu thảm thiết của Cuồng Sát Đại Đế ngừng lại, toàn thân run rẩy, chân khí mênh mông trên người liên tục tràn vào trong cơ thể Lục Lâm Thiên. Hồn anh và linh hồn phân thân cũng bị Lục Lâm Thiên thúc dục Âm Dương Linh Vũ Quyết thôn phệ.  

Bạch Linh cũng không cảm thấy kỳ quái cho nên tiện tay bố trí một đạo cấm chế. Sau đó lẳng lặng đứng trong thạch động. Hơn mười thời thần sau, trong thạch động, Cuồng Sát Đại Đế kia đã hóa thành thây khô.  

Lục Lâm Thiên thu thủ ấn lại, thôn phệ chân khí của một Vũ Đế nhị trọng cũng không ít.  

HÍt.  

Hít sâu một một hơi, Lục Lâm Thiên thì thào nói:  

- Chỉ còn Linh Vũ giới.  

- Linh Vũ giới che giấu vô cùng sâu. Lăng Thanh Tuyền lại là mẫu thân của Du Thược, tính ra quan hệ của Linh Vũ giới và chàng đủ sâu. Chàng định tính thế nào?  

Bạch Linh bước lên phía trước, chậm rãi đi tới trước mặt Lục Lâm Thiên.  

- Đến lúc đó rồi nói sau.  

Lục Lâm Thiên nói, coi như hiện tại hắn có muốn đối phó với Linh Vũ giới sợ rằng rất khó làm. Hoàng tộc dường như cũng không muốn ra tay. Mà thực lực của hắn hiện tại không có cách nào đối phó với giới chủ Linh Vũ giới kia. Nếu như linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm của hắn có thể khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, hoặc là khôi phục một nửa, có lẽ có thể đối phó được với giới chủ Linh Vũ giới kia.  

Trong mật địa Vạn Thú Tông, tuy rằng Thái Cổ U Minh Viêm khôi phục rất nhanh, thế nhưng muốn khôi phục tới trạng thái toàn thịnh sợ rằng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.  

- Thật không biết những năm qua chàng còn làm bao nhiêu chuyện hoang đường nữa.  

Bạch Linh liếc nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

Lục Lâm Thiên sờ sờ mũi mình, ưỡn ngực nói:  

- Không có a, kỳ thật ta rất thuần khiết.  

- Không biết xấu hổ.  

Bạch Linh trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, trên dung nhan tuyệt mỹ có khí chất yêu mị như có như không, lười biến mà lại lạnh lẽo như băng, hấp dẫn thiên thành.  

Lục Lâm Thiên nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Bạch Linh, y phục trắng như tuyệt, tư thái xinh đẹp, đường cong linh lung khiến cho tim người ta đập thình thịch. Thân thể hoàn mỹ kia hắn đã nhìn thấy hết một lần, khiến cho Lục Lâm Thiên không tự chủ được mà nở nụ cười tà dị.  

Bạch Linh nhìn ánh mắt không có một chút ý tốt nào của Lục Lâm Thiên đang quét qua người mình, dường như có thể đoán được trong lòng Lục Lâm Thiên nghĩ gì cho nên lại trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, ra vẻ lạnh lùng uy nghiêm. Thế nhưng cặp môi đỏ mọng lại mím lại tạo thành đường vòng cung mê người.  

- Ba năm sau chúng ta đều phải đi vào Thiên Trủng, tới lúc đó không biết còn sống hay không. Ta thật không hy vọng nàng và đám người Vô Song, Cảnh Văn đều đi vào trong đó.