Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3154: Chẳng bao lâu nữa 2




Sắc mặt đám người Cổ Kiếm Phong trắng bệch, trước mặt Đế giả coi như bọn họ tự bạo hồn anh cũng không có tác dụng.  

- Nguyên Nhược Lan, ngươi còn mặt mũi cầu xin ca ca ta? Ngay cả chất nữ của ta cũng dám bắt, Thiên Kiếm môn nhất định phải bị diệt, chó gà không tha.  

Lục Tâm Đồng không chút khách khí nói.  

- Lục Lâm Thiên, xin ngươi. Coi như đây là lần cuối cùng ta cầu ngươi, được chứ?  

Nguyên Nhược Lan lớn tiếng cầu khẩn, nàng biết rõ Lục Tâm Đồng tuyệt đối sẽ không khách khí với bất kỳ người nào của Thiên Kiếm môn. Cho nên nàng chỉ có thể cầu khẩn Lục Lâm Thiên.  

- Nguyên Nhược Lan, chúng ta đã không còn một chút quan hệ nào.  

Lục Lâm Thiên nghe vậy lập tức nhíu mày, thân ảnh tiến lên phía trước một bước.  

Nhìn thấy ca ca tiến lên đáp lời Nguyên Nhược Lan, ánh mắt Lục Tâm Đồng khẽ biến đổi, thân hình chậm rãi dừng lại, cũng không định ra tay ngay.  

- Lục Lâm Thiên, Huyết Kiếm lão tổ đã bị bắt đi. Nhất định sẽ chết, những người còn lại của Thiên Kiếm môn ta đã không có cách nào uy hϊếp được ngươi và Phi Linh môn. Ta cam đoan, chúng ta tuyệt đối sẽ không gây bất lợi với bất kỳ ai trong Phi Linh môn, ngươi buông tha cho chúng ta một lần, được không?  

Ánh mắt Nguyên Nhược Lan chăm chú nhìn vào Lục Lâm Thiên, ánh mắt vô cùng phức tạp, trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác cực kỳ khập khiễng. Từ lúc đại hội Tam tông Tứ môn, nàng vẫn đuổi theo bước chân của Lục Lâm Thiên, đến trận chiến ở Vạn Thú Tông khiến cho nàng có cảm giác nàng đã sắp bước tới gần Lục Lâm Thiên.  

Mà bây giờ Lục Lâm Thiên ở trước mặt nàng đã là một ngọn núi lớn mà nàng không có cách nào vượt qua. Quan trọng nhất là loại cảm giác, loại cảm giác ở trong Hư không bí cảnh khiến cho trong lòng nàng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng rất nhiều.  

Mà bây giờ nàng biết rõ tất cả đều không có khả năng, từ khi Đoạn Kiếm lão tổ đánh chết Đông Vô Mệnh, nàng và hắn đã không có cách nào giống như khi trước nữa.  

- Người chết mới khiến cho ta yên tâm.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, không có một chút do dự nào, nói.  

- Bằng không ngươi gϊếŧ ta đi. Ta chết rồi hy vọng cuối cùng của Thiên Kiếm môn cũng không có. Ngươi gϊếŧ ta thả sư phụ và mấy vị trưởng lão ra. Được không?  

Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

Cơ mặt Lục Lâm Thiên co rúm lại, ánh mắt chớp động, lạnh nhạt nói:  

- Ta không định buông tha ngươi, về phần những người khác nhất định sẽ chết.  

- Lục Lâm Thiên, ngươi thực sự không nể tình trước kia sao? Ít nhất chúng ta đã từng cùng chung hoạn nạn qua. Ta cũng biết ngươi không nợ ta cái gì, thế nhưng ta cầu xin ngươi thả sư phụ ta. Hoặc là ta làm nô tỳ cho ngươi.  

Nguyên Nhược Lan lần nữa đau khổ cầu xin Lục Lâm Thiên, ngừng một cái, nàng cắn răng, lập tức nói:  

- Cho dù là thân thể của ta, ta cũng nguyện ý đem thân thể này cho ngươi. Chỉ cần ngươi thả sư phụ ta cùng với người Thiên Kiếm môn. Thân thể của ta ngươi đã xem qua. Cũng không kém bao nhiêu so với nữ nhân của ngươi. Ngươi cảm thấy thế nào.  

Lời này vang lên khiến cho ánh mắt chúng Đế giả biến hóa.  

- Ài.  

Chỉ có Mẫu Đơn bất đắc dĩ than thở.  

- Ta không cần.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên lần nữa chấn động, ngừng một lát rồi lập tức nói.  

Lục Lâm Thiên dứt lời, ánh mắt Nguyên Nhược Lan ngốc trệ, vẻ mặt uể oải, nhìn qua Lục Lâm Thiên rồi hỏi:  

- Lục Lâm Thiên, chẳng lẽ từ trước tới nay ngươi chưa từng nghĩ tới ta sao? Nếu như bỏ qua quan hệ với Thiên Kiếm môn, ta có thể giống như nữ nhân của ngươi không? Khi đó ngươi cũng đã ở trên người ta, ngươi không có ý gì với ta sao?  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, khẽ nói:  

- Trong lòng ta đương nhiên ngươi không bằng tất cả nữ nhân của ta. Về phần có ý với ngươi, ta thấy có lẽ ngươi còn nhiều hơn.  

Khục khục.  

Thể mềm mại của Nguyên Nhược Lan lùi về phía sau một bước, ánh mắt xám như tro tàn, hai mắt ngốc trệ, lập tức cười rộ lên, thấp giọng nói:  

- Ta hiểu rồi, tất cả đều do ta tự mình đa tình. Một bên tình nguyện mà thôi. Không ngờ ta lại không lọt vào nửa con mắt của ngươi.  

- Nữ nhân ồn ào, mặc kệ ngươi.  

Tính nhẫn nại của Lục Tâm Đồng không phải là quá tốt, miệng khẽ quát một tiếng, thân ảnh lao thẳng về phía Cổ Kiếm Phong. Một đạo chưởng ấn bằng linh lực mang theo khói độc nhanh như thiểm điện đánh vào trong mi tâm Cổ Kiếm Phong.  

Sưu...  

Chưởng ấn xuyên thủng không gian, xuyên thủng qua mi tâm Cổ Kiếm Phong, mang theo một vật màu trắng đen. Thân thể Cổ Kiếm Phong lập tức sưng vù, đen kịt. Thân thể từ trên không trung rơi xuống mặt đất.  

- Sư phụ.  

Tất cả mọi chuyện quá nhanh, Lục Tâm Đồng ra tay, bằng vào tu vi bây giờ Nguyên Nhược Lan khó có thể ngăn cản. Lúc mi tâm Cổ Kiếm Phong bị xuyên thủng, Nguyên Nhược Lan mới phục hồi tinh thần lại, thân ảnh xinh đẹp lóe lên, thế nhưng trước người nàng đột nhiên có một đạo thân ảnh màu xanh xuất hiện, Lục Lâm Thiên đã ngăn cản trước mặt nàng.  

Sưu Sưu...  

Cùng một thời gian, Lục Tâm Đồng đã tiếp tục ra tay, trên cánh tay ngọc thon dài có mấy đạo chưởng ấn nhanh chóng được ngưng tụ, khói độc cùng với linh lực lan tràn ra.  

Mấy trưởng lão còn lại của Thiên Kiếm môn căn bản không có bất kỳ lực chống lại nào, bị Lục Tâm Đồng giơ tay nhấc chân xuyên thủng mi tâm, thân thể hóa thành huyết vụ rơi xuống phía dưới.  

Sưu...  

Mấy trưởng lão của Thiên Kiếm môn chỉ có một người được Lục Tâm Đồng để lại, người này nhanh chóng bị Lục Tâm Đồng cấm chế vào trong tay.  

- Lục Lâm Thiên, ta biết ta không phải là đối thủ của ngươi. Chỉ tiếc giữ chúng ta sớm muộn cũng có ngày này.  

Tiếng quát vừa dứt, quanh thân Nguyên Nhược Lan lập tức có khí tức quỷ dị lan tràn ra chung quanh. Đồng thời một thanh trường kiếm lập tức xuất hiện trong bàn tay trắng như ngọc của nàng.  

Ông.  

Ma kiếm kêu lên một tiếng, quanh thân lập tức tràn ngập kiếm quang, lấy quanh thân nàng làm trung tâm, từng đạo kiếm khí sắc bén lan tràn. Trong khoảnh khắc có từng đạo kiếm quang từ trong cơ thể nàng tuôn ra.  

Quanh thân được ma khí ngập trời bao phủ, giờ phút này không gian quanh thân Nguyên Nhược Lan tràn ngập khói đen, khiến cho tim mọi người đập nhanh. Trên khuôn mặt tinh xảo lúc này thoạt nhìn có chút xinh đẹp mà yêu tà. Lục Lâm Thiên nhìn Nguyên Nhược Lan trước mắt, thanh thế cực lớn của Nguyên Nhược Lan đối với Lục Lâm Thiên giờ phút này mà nói đã không còn bao nhiêu uy hϊếp. Ánh mắt hắn nhảy lên, chớp động một hồi rồi nói:  

- Thực lực của ngươi không phải là đối thủ của ta. Nếu như ngươi tự phế tu vi ta có thể tha mạng cho ngươi.  

- Cho dù ngày hôm nay có chết trong tay ngươi thì ta cũng phải liều mạng với ngươi.  

Bộ váy dài màu tím của Nguyên Nhược Lan tung bay, toàn thân tràn ngập ma khí, thân ảnh xinh đẹp uyển chuyển. Mái tóc sau đầu bay múa, quanh thân có vô số hư ảnh trường kiếm, mang theo khí tức cực kỳ tà dị, không ngừng từ trong cơ thể nàng chui ra.  

Nhưng vào lúc này, dưới sự phá hủy của Thái Cổ U Minh Viêm, một mảnh lớn không gian bị phá hủy thành hư vô, chỉ còn Kiếm Sơn cao vυ"t trong mây, vô cùng khổng lồ kia.