Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3144: Bản thể tự bạo




Ngươi cho rằng ta ngu sao? Vừa rồi ta đã thả nữ nhân ngươi trước. Hiện tại ngươi cứ tự bạo trước, ngươi có thể yên tâm. Huyết Kiếm ta nói chuyện tuyệt đối giữ lời.  

Huyết Kiếm Đại Đế cười lạnh nói.  

- Lục Lâm Thiên ngươi đi đi, ta không nhận ngươi đâu. Ngươi mau mang mẫu thân đi, ta không cần ngươi lo.  

Du Thược quát lớn.  

- Được, ngươi phải tuân thủ hứa hẹn. Mặt khác, ngươi thả mẫu tử các nàng, phải cam đoan để cho mẫu tử các nàng an toàn rời khỏi đây. Nếu không ta tuyệt đối không tự bạo.  

Trong mắt Lục Lâm Thiên bắn ra hàn ý, thân thể nhảy lên không trung.  

- Ta có thể đáp ứng ngươi. Chỉ cần ngươi tự bạo linh hồn phân thân và bản thể, ta cam đoan sẽ thả mẫu tử bọn chúng.  

Sau khi giải quyết linh hồn phân thân và bản thể Lục Lâm Thiên, muốn đối phó với Lục Lâm Thiên này quá đơn giản. Nói không chừng tới lúc đó Thái Cổ U Minh Viêm sẽ thuận lợi rơi vào trong tay hắn. Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều là kế hoạch tinh vi của hắn. Vốn độ khó khi áp dụng kế hoạch này cũng không nhỏ. Ai ngờ lại có thể gặp mẫu tử này, tất cả lại thuận lợi như vậy.  

Cho nên hắn mới đáp ứng thả mẫu tử nhà này, cũng không có chuyện gì, huống chi hắn chỉ đáp ứng mà thôi.  

- Ngươi không được làm vậy, mau dẫn mẫu thân rời khỏi đây đi. Ta không cần ngươi lo.  

Du Thược tiếp tục nói, trong lòng nàng giờ phút này cũng không muốn nhìn thấy người phụ thân này chết trước mặt nàng. Vì nàng và mẫu thân hắn lại có thể không chút do dự giao ra Vô Tự Thiên Thư, chuyện này khiến cho trong lòng nàng cảm động.  

Sưu...  

Lục Lâm Thiên nhìn Du Thược không nói gì, ánh mắt trầm xuống, thủ ấn lập tức biến hóa, trong mi tâm có một đạo lưu quang bắn ra, lập tức hóa thành một đạo linh hồn phân thân giống như bình thường. linh hồn lực có thể so sánh với Đế cấp nhất trọng lan tràn ra.  

- Huyết Kiếm, tốt nhất ngươi nên tuân thủ hứa hẹn.  

Lục Lâm Thiên lạnh lùng quát, linh hồn phân thân cùng với bản thể bành trướng. Cuối cùng trong không trung xung quanh thân thể hắn xuất hiện vết nứt không gian khiến cho người ta rung động.  

- Lục Lâm Thiên, không nên...  

- Không...  

Lăng Thanh Tuyền và Du Thược biến sắc, đều quát lớn.  

Một giây sau, thân thể Lục Lâm Thiên và linh hồn phân thân bành trướng, trong nháy mắt đột nhiên nổ tung.  

Phanh Phanh.  

Bản thể Lục Lâm Thiên và linh hồn phân thân nổ tung. Không gian vỡ nát, bắn ra quang mang chói mắt, lực lượng ngập trời khuếch tán. Không gian chung quanh nổ tung. Từng vết nứt không gian đen kịt lan tràn trên bầu trời.  

Từng vết nứt không gian giống như thực chất lan tràn ra quang mang đen kịt khiến cho tim người ta đập nhanh.  

Khục khục.  

Kình khí khủng bố khuếch tán, phá hủy một mảng lớn hư không, khiến cho đám người Nguyên Nhược Lan và Cổ Kiếm Phong lui lại. Nếu như bị lan tới gần, tuyệt đối sẽ mất mạng.  

Giờ phút này không gian đột nhiên hỗn loạn, ai cũng khó có thể dò xét vào bên trong. Nguyên Nhược Lan biến sắc, Cổ Kiếm Phong và mấy trưởng lão Thiên Kiếm môn có chút vui mừng.  

- Lục Lâm Thiên, sao ngươi lại ngốc như vậy?  

Thân thể mềm mại Lăng Thanh Tuyền lảo đảo lui về phía sau, ánh mắt bắt đầu ngốc trệ, trong mắt có nước mắt chảy ra.  

- Phụ thân.  

Du Thược nhìn không trung hỗn loạn, miệng không nhịn được kêu lên một tiếng.  

Trong không gian hỗn loạn, ánh mắt Huyết Kiếm Đại Đế lập tức nhìn về phía trước, miệng nở nụ cười lạnh lẽo. Ai nói Lục Lâm Thiên khó đối phó? Không ngờ hắn lại đối phó dễ dàng như vậy. Sớm biết như vậy lúc trước hắn đã bắt mẫu tử này, Thiên Kiếm môn cũng không vì thế mà phải trả một cái giá lớn như vậy.  

Khi kình khí gần tiêu tán hết, ánh mắt mọi người nhìn vào trong không gian, huyết vụ bắn tứ tung.  

Trên không trung lập tức xuất hiện một đạo quang mang, kình khí gần tán đi, quang mang ngày càng sáng, đây chính là thân thể hồn anh của Lục Lâm Thiên.  

Trên thân thể hồn anh của Lục Lâm Thiên còn có một cây đao màu vàng, giữa không trung còn có một chiếc nhẫn trữ vật. Tử Lôi Huyền Đỉnh, Huyễn Ảnh Thanh Vũ, còn có một thanh đại đao màu đỏ và một chiếc nhẫn cổ quái đang lơ lửng trên không trung.  

- Lục Lâm Thiên này chết chắc, có chạy đằng trời.  

Mắt nhìn cảnh này, Cổ Kiếm Phong cùng với mấy trưởng lão Thiên Kiếm môn còn lại đều cười lạnh. Mọi người âm thầm cao hứng trong lòng, Lục Lâm Thiên chỉ còn lại hồn anh, đã không đủ để gây sợ hãi.  

Ánh mắt Huyết Kiếm Đại Đế nhìn về phía tước, tâm thần đã sớm dò xét chung quanh, sắc mặt biến hóa không ngừng, nhìn Lục Lâm Thiên rồi vội vàng hỏi:  

- Lục Lâm Thiên, Thái Cổ U Minh Viêm đâu? Thái Cổ U Minh Viêm của ngươi đâu?  

Trong dự đoán của Huyết Kiếm Đại Đế, Thái Cổ U Minh Viêm kia ở trong đầu Lục Lâm Thiên. Lần trước hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy, hắn muốn bản thể và linh hồn phân thân của Lục Lâm Thiên tự bạo chính là muốn chiếm đoạt Thái Cổ U Minh Viêm làm của riêng.  

Giờ phút này trong tâm thần dò xét của Huyết Kiếm Đại Đế lại không cảm nhận được một chút dấu vết nào của Thái Cổ U Minh Viêm. Chỉ có dấu vết tàn hồn của linh hồn phân thân Lục Lâm Thiên sau khi tự bạo, dường như còn mang theo sát khí. Thế nhưng rõ ràng là tàn hồn. Linh hồn phân thân bị phá hủy, chuyện này khiến cho trong lòng hắn có chút kỳ quái.  

- Không phải ngươi bảo một mình ta tới sao? Thái Cổ U Minh Viêm không tới đây.  

Quang mang trên hồn anh Lục Lâm Thiên lóe lên, hóa thành bộ dáng bản thể hư ảo. Khí tức cực kỳ suy yếu, ánh mắt ngưng trọng vô cùng.  

- Hừ, cũng tốt, bắt hồn anh của ngươi, đến lúc đó Thái Cổ U Minh Viêm nhất định là của ta.  

Huyết Kiếm Đại đế cười lạnh, dường như cũng không có hoài nghi Lục Lâm Thiên. Bởi vì hắn có tự tin, bên cạnh Lục Lâm Thiên không còn khí tức của những người khác.  

Lúc này chỉ còn lại thân thể hồn anh, lúc này trong mắt hắn, Lục Lâm Thiên tuyệt đối không có một chút uy hϊếp nào. Chỉ cần bắt hồn anh của Lục Lâm Thiên, Thái Cổ U Minh Viêm sẽ là của hắn.  

- Thực hiện hứa hẹn của ngươi đi. Thân thể và linh hồn phân thân của ta đã tự bạo. Ngươi nên thả nữ nhi của ta rồi.  

Ánh mắt thân thể hồn anh của Lục Lâm Thiên âm trầm nhìn Huyết Kiếm Đại Đế nói.  

- Đương nhiên, gần đây ta vô cùng giữ lời.  

Huyết Kiếm Đại Đế cười nhạt một tiếng, cởi bỏ cấm chế trên người Du Thược, một đoàn huyết vụ bao phủ Du Thược ném về phía Lục Lâm Thiên.  

- Du Thược, con sao rồi?  

Năng lượng trên thân thể hồn anh của Lục Lâm Thiên tiếp lấy Du Thược, dường như cũng không để ý tới việc linh hồn phân thân và bản thể tự bạo. Ngược lại trong lòng còn mừng rỡ, cao hứng nhìn Du Thược nói:  

- Con vừa mới gọi ta là phụ thân đúng không? Con tha thứ cho phụ thân rồi sao?  

- Ta không cần ngươi lo.  

Du Thược ổn định thân thể, mắt nhìn thân thể hồn anh của Lục Lâm Thiên, thân hình run lên, lập tức giãy dụa khỏi năng lượng của Lục Lâm Thiên bao phủ. Trong mắt có nước mắt chảy xuống, lập tức quay đầu lại nhìn Huyết Kiếm Đại Đế, quát lớn:  

- Tuy rằng ta hận hắn, thế nhưng ta cũng không cho phép ai động tới hắn.