Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 305: Phi Linh thương hành (1)




Lục Lâm Thiên khẽ thở dài:  

– Trước mắt trong Phi Linh Môn không ai có thể nắm giữ toàn cục.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngần ngừ một lúc sau nói:  

– Thôi vậy, ta giới thiệu một người cho ngươi. Nếu ngươi có thể thuyết phục nàng tham gia Phi Linh Môn thì hai năm sau Phi Linh Môn sẽ làm ngươi kinh ngạc.  

Lục Lâm Thiên mừng rỡ hỏi:  

– Vậy thì hay, không biết Đông lão định giới thiệu ai?  

Người Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh giới thiệu tất nhiên không phải là người bình thường.  

– Một nữ nhân.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn thẳng mắt Lục Lâm Thiên:  

– Một nữ nhân rất đáng sợ, một lão nữ nhân, một nữ nhân thực lực thật mạnh.  

Lục Lâm Thiên kinh ngạc nói:  

– Một nữ nhân rất đáng sợ…?  

Người mà Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh công nhận là đáng sợ thì tuyệt đối không phải nữ nhân bình thường.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhớ lại nữ nhân này, đuôi mày run run:  

– Đúng vậy! Nữ nhân này rất đáng sợ, tính tình rất xấu, nếu ngươi chọc phải nàng tùy thời bỏ mạng. Nữ nhân này rất mạnh, ta gặp nàng cũng phải lùi bước.  

Lục Lâm Thiên trầm ngâm một lúc sau hỏi:  

– Đông lão xác định người này có thể giúp Phi Linh Môn sao?  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trả lời:  

– Lúc trước không chỉ thực lực hạng nhất trong Cổ vực mời nàng tham gia, tam tông tứ môn trong đại lục Linh Vũ cũng lôi kéo nàng nhưng đều bị từ chối. Tâm trí, mưu kế của nàng là một trong mấy người mạnh nhất ta từng gặp. Ngươi nói xem nàng có thể giúp Phi Linh Môn không? Nhưng ngày xưa thế lực hạng nhất không lọt vào mắt nàng nổi, sợ là Phi Linh Môn nho nhỏ sẽ không được nàng nhìn thẳng.  

Lục Lâm Thiên cắn răng nói:  

– Tiểu tử quyết định rồi, phải thử một phen! Có thể mời cường giả này tham gia Phi Linh Môn thì quá tuyệt vời, không mời được đành trách mình xui xẻo. Xin Đông lão cho tiểu tử biết người này tên họ là gì?  

Người tài ba như vậy, còn là lão độc vật giới thiệu, Lục Lâm Thiên phải thử một phen, Phi Linh Môn đang cần người.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh ngước lên hỏi:  

– Ngươi khẳng định muốn đi?  

Lục Lâm Thiên gật đầu, nói:  

– Ừm! Quyết tâm thử!  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói:  

– Người này tên Bạch Doanh, biệt hiệu Quỷ Tiên Nữ, không nhiều người biết nàng, ít khi lộ mặt ra ngoài. Hiện tại chắc nàng đang ở Bạch Vân hiệp cách mười vạn dặm.  

Lục Lâm Thiên hỏi:  

– Đông lão có biết sở thích của người này là gì không? Thực lực như thế nào?  

Muốn mời người tham gia Phi Linh Môn phải tìm hiểu kỹ đối phương mới được.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh trả lời:  

– Thực lực thì bây giờ chắc cỡ Vũ Suất cửu trọng, sở thích là múa bút vẩy mực. Phải rồi, tuy nàng là Vũ Giả nhưng có tạo nghệ sâu về trận pháp, còn lại ta không biết.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Đa tạ Đông lão, qua mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm Quỷ Tiên Nữ.  

Chặng đường mười vạn dặm Thiên Sí Tuyết Sư chỉ cần mười ngày là đến nơi, tuy không gần nhưng cũng chẳng xa.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nghiêm túc cảnh cáo:  

– Ngươi cẩn thận chút, tốt nhất đừng nhắc đến ta, đừng để nàng biết ta ở trong Phi Linh Môn, nếu không nàng sẽ làm thịt ngươi.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh bổ sung thêm:  

– Khi nào nàng thật sự muốn gϊếŧ ngươi thì hãy nhắc đến ta.  

Lục Lâm Thiên sửng sốt, lão độc vật nói chuyện thật mâu thuẫn.  

Lục Lâm Thiên ngẫm nghĩ, cười gian hỏi:  

– Đông lão khai thật đi, có phải Đông lão và Quỷ Tiên Nữ có chuyện xưa gì không?  

– Chuyện xưa cái gì, đừng nói bậy bạ! Ta đi đây, chắc người Quỷ Vũ tông đã nhận được tin tức, hai ngày nay sẽ có người đến tìm ngươi.  

Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nói xong lật đật ra khỏi phòng. 

Lục Lâm Thiên cười ranh mãnh:  

– Chắc chắn là có chuyện xưa.  

Một lát sau Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng tu luyện, tuy hắn hay dùng ngoại lực tu luyện, nhưng ệ thống tu luyện chính quy cũng có nhiều ích lợi. Cắn nuốt ngoại lực rồi luyện hóa tuy thành lực lượng của mình nhưng nói sao vẫn là lực lượng từ bên ngoài. Kiểu tu luyện bình tĩnh theo hệ thống này mặc dù tiến bộ chậm nhưng có tác dụng tịnh hóa chân khí trong người, linh lực trong đầu, khiến chân khí và linh lực cắn nuốt luyện hóa hoàn toàn dung nhập vào cơ thể mình.  

Đây là lý do tại sao mỗi lần Lục Lâm Thiên đột phá một tầng sẽ ngừng lại một thời gian mới tiếp tục đột phá, nếu không sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn. Lục Lâm Thiên hiểu đạo lý dục tốc bất đạt.  

Sáng sớm, gió nhẹ thổi qua. Trong sơn mạch Phi Linh có nhiều hoa dại đã nở, hương hoa thoang thoảng theo gió bay trong không khí.  

Khi tia nắng ban mai thứ nhất chiếu vào phòng, Lục Lâm Thiên ngừng tu luyện. Lục Lâm Thiên thở ra trọc khí đọng trong đan điền khí hải, hắn mở mắt, tham lam hít vào không khí, ngửi hương hoa. Lục Lâm Thiên mỉm cười, ngày này năm ngoái hắn đang trên đường đi Vân Dương tông. Thời gian qua thật nhanh, chớp mắt đã một năm trôi qua, không biết nhóm Lục Vô Song ở trong Vân Dương tông ra sao rồi.  

Nghĩ đến Lục Vô Song là trong đầu Lục Lâm Thiên hiện ra hình ảnh nữ nhân trang nhã xinh đẹp, có lẽ nàng đã tin rằng hắn chết. Còn mẫu thân, có lẽ khi biết tin hắn rớt xuống vách núi vạn trượng thì rất đau lòng.  

Nghĩ đến mẫu thân là Lục Lâm Thiên bắt đầu lo, nếu người Lục gia biết tin hắn chết không biết có đối xử với mẫu thân như lúc trước không? Tốt nhất là đừng, không thì khi Lục Lâm Thiên quay về hắn sẽ cho Lục gia nếm mùi cay đắng.  

Một lát sau, tinh thần Lục Lâm Thiên quan sát, biết Chu Ngọc Hậu và Trương Minh Đào, Lưu Nhất Thủ đến chỗ ở của mình.  

– Đã đến.  

Lục Lâm Thiên đi ra ngoài.  

Trong tiểu sảnh, Chu Ngọc Hậu, Lưu Nhất Thủ, Trương Minh Đào hành lễ:  

– Kính chào chưởng môn.  

Lục Lâm Thiên cảm nhận khí thế trên người Chu Ngọc Hậu, nói:  

– Chúc mừng Chu trưởng lão đột phá!  

Lúc này khí thế trên người Chu Ngọc Hậu đã đến Vũ Phách tam trọng.  

Chu Ngọc Hậu cười nói:  

– Phải đa tạ đan dược của chưởng môn.  

Gần đây Chu Ngọc Hậu được ung ứng đan dược liên tục nên mới đột phá nhanh thế này.  

Lục Lâm Thiên hỏi Lưu Nhất Thủ:  

– Lưu Nhất Thủ, công việc của ngươi sao rồi?  

Đệ tử Phi Linh Môn đi Cửu Hoa Môn, Trương Minh Đào và Lưu Nhất Thủ không đi theo, hai người bận rộn chuyện trấn Hoa Môn.  

– Bẩm chưởng môn, ta đến để báo cáo chuyện này.  

Lưu Nhất Thủ nói:  

– Ta định biến Tụ Bảo Môn thành cửa hàng của Phi Linh Môn, nên xin chưởng môn đặt tên. Ngoài ra còn hai việc khác cần làm phiền chưởng môn.  

– À.  

Lục Lâm Thiên nói:  

– Cửa hàng của Phi Linh Môn vậy đặt tên là Phi Linh thương hành đi, thấy sao?  

Trương Minh Đào nói:  

– Phi Linh thương hành, cái tên cũng hay, dễ nghe, dễ nhớ.  

Lục Lâm Thiên hỏi tiếp:  

– Lưu Nhất Thủ, hai sự kiện gì?  

Lưu Nhất Thủ nói:  

– Bẩm chưởng môn, cửa hàng chúng ta khai trương cần nhiều kim tệ nhập hàng, còn cần Linh Giả tọa trấn. Nếu không có Linh Giả, đan dược gì cũng nhập hàng thì chúng ta sẽ chịu thiệt lớn.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

– Chỉ có hai việc này sao?  

– Hai chuyện này dễ làm. Nhập hàng thì không cần, hiện tại Phi Linh Môn có đầy đủ hết, ta sẽ kêu mấy vị trưởng lão đưa cho ngươi.