Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 293: Khôi lỗi cường đại (2)




Lục Lâm Thiên tập trung tinh thần, linh hồn lực chui vào não thân thể kia, cảm ứng không gian trắng xóa có hơi thở linh hồn hỗn loạn.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:  

– Thì ra linh hồn bị cắt thành mấy mảnh nhỏ, bớt mất sức nhiều.  

Không gian trong đầu trưởng lão Cửu Hoa Môn, linh hồn đã bị Đao Hồn Trảm chém vụn, hèn gì lão biến thành người thực vật.  

Vù vù vù!  

Cảm giác bên ngoài xâm nhập, các mảnh nhỏ linh hồn rít gào va chạm.  

Tất cả nằm trong dự tính của Lục Lâm Thiên. Tại sao luyện chế khôi lỗi người sống mạnh hơn cương thi? Bởi vì linh hồn viễn cổ. Người chết rồi linh hồn tan biến trong thiên địa, linh hồn sót lại trong não bị Linh Giả luyện chế thành cương thi khôi lỗi bình thường.  

Luyện người sống thành khôi lỗi quan trọng nhất là khiến khôi lỗi giữ lại linh hồn vốn có, khiến khôi lỗi có trí tuệ, ý thức phản ứng riêng, giữ lại các vũ kỹ khi còn sống nhưng nghe lệnh chủ nhân tuyệt đối. Điều này mới kinh khủng, là cỗ máy gϊếŧ chóc, thân thể cường đại, uy lực siêu khủng.  

Linh hồn lực của Lục Lâm Thiên khuếch tán bao bọc mảnh nhỏ linh hồn chặt chẽ.  

Vù vù vù!  

Các mảnh nhỏ linh hồn giãy dụa, nhưng chúng nó không thể vùng thoát ra ngoài, bị nhốt trong vòng.  

– Luyện hóa.  

Lục Lâm Thiên đổi thủ ấn. Trong Hỏa Long Đỉnh, một luồng linh hỏa lao vào não thân thể, gió cuốn mây tan xé gió bay ra luyện hóa các mảnh nhỏ linh hồn.  

Vù vù vù!  

Những mảnh nhỏ linh hồn bản năng sợ hãi, chen chúc thụt lùi. Nhưng linh hỏa hùng hổ xông lên, các mảnh nhỏ linh hồn bị bao lấy, giây lát sau bị luyện hóa hoàn toàn.  

Những mảnh nhỏ linh hồn bị luyện hóa thành sương khói, linh hồn lực của Lục Lâm Thiên dung nhập vào trong đó, chui vào sâu trong não thân thể.  

– Khôi lỗi bí thuật, ngưng tụ!  

Lục Lâm Thiên mở mắt ra, mắt bắn tia sáng, thủ ấn thay đổi. Dung dịch trong Hỏa Long Đỉnh sôi trào rót vào thân thể.  

Xèo xèo!  

Dung dịch nóng bỏng tưới lên thân thể kêu xèo xèo, nhiệt độ nóng cháy tăng cao. Thân thể từ đầu đến chân bị dung dịch nóng cháy bao bọc, gân cốt cơ bắp co giật.  

Dung dịch bao lấy thân thể tràn ra ánh sáng kỳ dị. Mặt Lục Lâm Thiên tái xanh nhưng vẫn cố biến đổi thủ ấn hóa thành ánh sáng thần dị rót vào thân thể.  

Thời gian trôi qua, các ánh sáng thần dị huyền ảo chui vào thân thể trưởng lão Cửu Hoa Môn, đôi mắt trống rỗng chậm rãi lộ ra tia sáng lạnh băng, khiến người rợn tóc gáy. Dung dịch xuyên suốt, thân thể trưởng lão Cửu Hoa Môn xanh đen, lóe tia sáng sắt thép lạnh lẽo.  

Lục Lâm Thiên hét to một tiếng:  

– Tụ lại!  

Lục Lâm Thiên đánh ra thủ ấn cuối cùng, luồng sáng to lớn rực rỡ nhập vào khôi lỗi.  

Vù vù vù!  

Khí thế qanh thân khôi lỗi tăng lên như ăn thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cuồng bạo tuôn ra. Linh hỏa trong Hỏa Long Đỉnh bị chấn lắc lư sắp tắt.  

Khí thế kinh khủng tràn ra, Lục Lâm Thiên ở gần đó cảm nhận áp lực tuyệt đối. Khí thế cứ tăng lên như không có điểm dừng, một hơi vọt lên cao. Lực lượng cuồng bạo rít gào, Lục Lâm Thiên buộc phải vận công chống cự.  

Bùm!  

Mật thất trong sơn động vang tiếng rên khẽ, khí thế àng bạc tăng vọt, khí lưu vô hình bạo động trong mật thất.  

Lục Lâm Thiên quan sát tất cả, lòng mừng như điên:  

– Thực lực tăng mạnh thật!  

Lục Lâm Thiên luyện chế ra khôi lỗi tăng thêm thực lực.  

Thật lâu sau khí thế mới ổn định, trên người khôi lỗi xanh sậm lóe ánh sáng bóng loáng, lực lượng chực chờ bùng nổ.  

Khôi lỗi màu xanh sậm nhảy đến gần Lục Lâm Thiên, phát ra tiếng nói lạnh băng không chứa tình cảm:  

– Chủ nhân.  

Đôi mắt trống rỗng lóe chút tia sáng, khác hẳn với khôi lỗi bình thường.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm khôi lỗi tự tay hắn luyện chế, tuy rằng cũng xem như cương thi khôi lỗi nhưng cao cấp hơn loại cương thi khôi lỗi bình thường nhiều. Con khôi lỗi này vẫn giữ hình dạng trưởng lão Cửu Hoa Môn, chỉ có làn da là kim loại dày, mơ hồ còn nhận ra khuôn mặt vốn có.  

Lục Lâm Thiên vuốt làn da cứng rắn, nói:  

– Ngươi là khôi lỗi thứ nhất của ta, sau này gọi ngươi là Khôi Nhất đi.  

Khôi lỗi lạnh băng cứng ngắc đáp:  

– Tuân lệnh chủ nhân!  

Lục Lâm Thiên càng nhìn khôi lỗi càng vừa lòng. Khôi lỗi này không giống khôi lỗi khác không có chút trí tuệ. Lang Nhân, Thiếu Thứu khôi lỗi cần Lục Lâm Thiên điều khiển chúng nó đánh đấm. Với Khôi Nhất, Lục Lâm Thiên chỉ cần lòng máy động là nó sẽ tự mình ra tay, có thể sử dụng vũ kỹ lúc còn sống, cộng thêm trí tuệ đơn giản. Thể chất khôi lỗi rất mạnh, thực lực tổng thể làm người ta kinh thán.  

Lục Lâm Thiên quan sát Khôi Nhất, trưởng lão Cửu Hoa Môn vốn có tu vi Vũ Phách bát trọng, mới rồi đột phá, tính theo đẳng cấp khôi lỗi thì đã đến tứ cấp hậu giai đỉnh phong, tương đương đỉnh Vũ Phách cửu trọng. Cộng thêm thân thể khôi lỗi cường đại, thực lực của Khôi Nhất không chỉ có bấy nhiêu, liều đánh với Vũ Tướng nhất trọng cũng dư sức qua cầu.  

Lục Lâm Thiên nhếch môi cười nói:  

– Cửu Hoa Môn, thật sự cảm ơn món quà lớn này.  

Khôi lỗi tứ cấp hậu giai đỉnh phong đối kháng Vũ Tướng nhất trọng không thành vấn đề, tương đương với Cửu Hoa Môn tặng cho Lục Lâm Thiên một cường giả Vũ Tướng nhất trọng trung thành, món quà rất nặng.  

Lục Lâm Thiên vui mừng vì mình luyện chế ra khôi lỗi đẳng cấp tứ cấp hậu giai đỉnh phong, cũng biết sức mình hắn không làm được điều này. Nếu trưởng lão Cửu Hoa Môn còn sống thì Lục Lâm Thiên không thể nào luyện chế lão thành khôi lỗi được.  

Tất cả cũng nhờ trưởng lão Cửu Hoa Môn thành người thực vật, cộng thêm linh hồn lực của Lục Lâm Thiên mạnh hơn người cùng tu vi nên mới luyện chế ra. Nếu không sức Lục Lâm Thiên bây giờ có thể luyện ra khôi lỗi tam cấp trung giai đã là khá, nay tăng lên một đẳng cấp.  

– Thu!  

Lục Lâm Thiên thu Khôi Nhất vào không gian giới chỉ của mình. Có Khôi Nhất bên cạnh là Lục Lâm Thiên thêm một bảo tiêu Vũ Tướng nhất trọng, sau này đi ra ngoài vững tin hơn.  

Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng trên Linh Ngọc sàng.  

– Điều tức thêm một lúc đã.  

Trong khi luyện chế Lục Lâm Thiên tiêu hao rất nhiều, hắn đã dùng ba viên đan dược tam giai, giá trị mấy vạn kim tệ. Lục Lâm Thiên tiếc đứt ruột. Để luyện chế khôi lỗi tiêu hao thật lớn, nhưng luyện thành công nhận về giá trị tương đồng.  

Lục Lâm Thiên tập trung điều tức, vầng sáng trong suốt bao bọc toàn thân. Mấy ngày nay Lục Lâm Thiên không tiêu hao chân khí mà là linh lực.  

Ba ngày sau, mật thất mở ra, Lục Lâm Thiên bước ra ngoài sơn động, sắc mặt hồng hào, vết thương đã lành. Tiểu Long từ phía xa lao tới, thân thiết cọ vào người Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên quay về nơi ở. Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh cảm giác khí thế trên người Lục Lâm Thiên lại mạnh hơn, lão rất bất ngờ, nhưng đã thói quen hắn hay đem lại ngạc nhiên.  

Lục Lâm Thiên kêu Trương Minh Đào triệu tập các đệ tử vào đại điện, có chuyện quan trọng cần bàn.  

Trong đại điện Phi Linh Môn, Lục Lâm Thiên ngrồi trên cao, dưới tay là bốn trưởng lão Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh, Trịnh Anh. Lúc này Trịnh Anh, Trần Tân Kiệt có tu vi Vũ Phách tam trọng, bọn họ bế quan lại đột phá.  

Chu Ngọc Hậu còn đang bế quan, chắc sắp đến bờ đột phá.