Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2800: Người tới ngoài ý liệu




- Lam Linh, ngươi nên biết mình đang làm gì!  

Sắc mặt Duẫn Ngạc đại biến, trừng mắt quát to.  

- Duẫn Ngạc, ngươi còn tư cách gì kêu gào, hiện tại nếu bản tôn muốn gϊếŧ ngươi thật dễ như trở bàn tay!  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên chợt lóe, tiếp theo sau xuất hiện trước người Duẫn Ngạc, Duẫn Ngạc vốn luôn đề phòng Lục Lâm Thiên, lập tức thối lui.  

Nhưng hắn đã quá xem trọng chính mình, ngay lúc hắn định thối lui mới phát hiện không gian đã bị phong tỏa, đồng tử hắn co rút lại, trảo ấn đã rơi lên cổ họng hắn, sau đó Lục Lâm Thiên dùng một bàn tay nhấc hắn lên cao.  

- Lục Lâm Thiên lớn mật, ngươi muốn làm gì!  

Một thanh âm vang vọng, Thao Ưng lão tổ đã lao thẳng về hướng Lục Lâm Thiên, mà cường giả Vạn Thú tông cũng lao theo.  

Xuy!  

Thân ảnh Thao Ưng lão tổ bay ra, thủ ấn biến hóa, một đạo trảo ấn trực tiếp bao trùm về hướng Lục Lâm Thiên, mục đích muốn buộc hắn buông ra Duẫn Ngạc, cả không gian đều vặn vẹo, không gian lực cường hãn nháy mắt dâng trào đổ ập về phía trước, không gian xung quanh vặn vẹo xoay tròn như bánh quai chèo lao tới trước.  

- Hừ!  

Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng, trảo ấn vẫn bóp chặt cổ họng Duẫn Ngạc, tay trái tùy ý ngưng tụ thành trảo ấn đánh ra, xuyên thủng cả không gian, khe không gian chợt lóe, áp lực xung quanh nhất thời sút giảm.  

Xuy!  

Trảo ấn nháy mắt rơi lên trảo ấn của Thao Ưng, trong tích tắc va chạm lẫn nhau, khoảnh khắc phá khai trảo ấn của hắn, hung hăng rơi lên lòng bàn tay hắn.  

Két!  

Sắc mặt Thao Ưng lão tổ đại biến, trên lòng bàn tay chợt lóe hào quang, một đạo chân khí cương quyển chợt bao phủ, đem lực lượng công kích ngăn cản bên ngoài, chân khí cương quyển nứt nẻ, nhưng trảo ấn kia cũng bị ngăn trở bay ra.  

Đặng đặng!  

Thao Ưng bị đánh bay ra ngoài, tay phải dựa thế gượng lại, lập tức chật vật rơi xuống bên cạnh lễ đài, ánh mắt biến thành ngưng trọng.  

Đệ tử Vạn Thú tông đã rơi xuống bên cạnh Thao Ưng, ánh mắt mang theo tức giận nhưng không ai dám tùy tiện tiến lên.  

- Lâm Thiên, mau thả sư phụ muội!  

Sắc mặt Lam Linh kinh biến hô.  

- Duẫn Ngạc, Thao Ưng, hôm nay ta cấp mặt mũi cho Lam Linh, không lấy mạng các ngươi, xem như thay nàng báo ân sư môn, tự các ngươi thu xếp ổn thỏa!  

Lục Lâm Thiên vừa dứt lời đã ném Duẫn Ngạc ra ngoài.  

Đặng đặng!  

Duẫn Ngạc lảo đảo bật lui ra sau, sắc mặt xanh mét như gan heo, ánh mắt hoảng hốt, ở trước mặt Lục Lâm Thiên hắn hoàn toàn không có lực đối kháng.  

Duẫn Ngạc lui tới bên người Thao Ưng, hai người nhìn lên Lục Lâm Thiên cùng Lam Linh, khuôn mặt co rúm, biến cố hôm nay làm bọn hắn kinh ngạc lẫn ngoài ý muốn, nhưng mơ hồ lại có chút hiểu được, là vì bọn hắn cố ý dẫn dụ Lục Lâm Thiên tới đây cho nên mới bày ra hôn lễ này, nhưng Thao Ưng thật không ngờ sự tình cuối cùng biến thành như vậy.  

Nhưng đối với những người khác đây chính là kinh ngạc, ai cũng nhìn ra được Lam Linh có quan hệ với Lục Lâm Thiên, không ngờ hôm nay Lục Lâm Thiên muốn tới cướp người.  

Quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, biến hóa như vậy làm tất cả ngạc nhiên sững sờ.  

- Sư phụ, ngươi không sao chứ…  

Lam Linh bước tới, ánh mắt lo lắng, nói thế nào đó cũng là sư phụ của nàng, bình thường cực kỳ chiếu cố quan tâm cho nàng.  

Ánh mắt Duẫn Ngạc lóe lên, ngay lúc Lam Linh bước tới ánh mắt hắn biến thành âm trầm, trong tích tắc một đạo trảo ấn rơi lên cổ của Lam Linh, nháy mắt liền giam cầm nàng ngay trước người.  

- Sư phụ…  

Lam Linh gian nan hô.  

- Sư phụ!  

Sắc mặt Hồng Vân đại biến kêu lên.  

- Duẫn Ngạc, buông ra Lam Linh!  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, thật không ngờ Duẫn Ngạc ra tay với Lam Linh.  

- Lục Lâm Thiên, Lam Linh là người Vạn Thú tông, ngươi muốn như thế nào!  

Duẫn Ngạc nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt co giật, tuy có Lam Linh trong tay nhưng hắn vẫn sợ hãi Lục Lâm Thiên, không tự chủ được thối lui ra sau vài bước.  

Khuôn mặt Lam Linh đỏ bừng, chân khí Duẫn Ngạc xâm nhập vào thân thể cấm chế thân thể nàng, khiến nàng không cách nào nhúc nhích, ánh mắt biến thành ảm đạm, nàng thật không ngờ sư phụ lại ra tay đối với mình.  

- Ta lặp lại lần nữa, buông ra Lam Linh, nếu không hôm nay người Vạn Thú tông không một ai trốn thoát!  

Lục Lâm Thiên nhìn thẳng Duẫn Ngạc, thanh âm lạnh lùng quanh quẩn thiên không, một cỗ khí tức băng hàn lan tràn, cả lễ đài giống như biến thành hầm băng, người có thực lực thấp đã bắt đầu run rẩy.  

- Lục Lâm Thiên, Hóa Vũ tông cùng Vạn Thú tông hôm nay liên hôn, có ý tốt mời ngươi tới xem lễ, ngươi lại tới quấy rối là có đạo lý gì!  

Liệt Thổ lớn tiếng hô, lui tới bên người Thao Ưng, mà nhóm cường giả Hóa Vũ tông cũng đi theo sau.  

Khóe môi Lục Lâm Thiên hiện lãnh ý, nói:  

- Không liên quan tới Hóa Vũ tông các ngươi, lập tức cút ngay cho bản tôn, nếu không sẽ cho các ngươi thi cốt vô tồn!  

- Lục Lâm Thiên, ngươi đừng vội càn rỡ, đây là Cự Giang thành, ở trước mặt Hóa Vũ tông cùng Vạn Thú tông còn chưa tới lượt ngươi hung hăng!  

Mặc dù trong lòng Liệt Thổ đã sợ hãi, nhưng đứng trước mặt thiên hạ quần hùng hắn chỉ phải cắn răng nói chuyện, không thể làm mất mặt Hóa Vũ tông, hắn nhắc nhở Cự Giang thành là có ý nhắc nhở Lục Lâm Thiên không được động thủ nơi này.  

Ánh mắt mọi người đều rơi lên lễ đài, không khí hoàn toàn căng thẳng.  

Đúng ngay lúc này ánh mắt Kim Huyền khẽ động, nhất thời nhìn chăm chú về phương xa.  

- Vậy trước tiên đem Hóa Vũ tông các ngươi khai đao cũng tốt!  

Trong mắt Lục Lâm Thiên chợt lóe sát ý, hắn mặc kệ hết thảy, bằng không trước kia cũng đã không đại khai sát giới trong Cự Giang thành.  

- Lục Lâm Thiên, ngươi dám vọng động, Hóa Vũ tông tuyệt không buông tha ngươi!  

Sắc mặt Liệt Thổ càng thêm âm trầm, chân khí thổ hệ run lên, uyển như thủy triều bao phủ, trong lòng hắn thật sự kiêng kỵ Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên cũng không để ý tới, bước tới một bước, kình phong chấn khai cả một mảnh hoa đỏ trên đài.  

- Hóa Vũ tông giỏi lắm sao, cho dù ta tiêu diệt Hóa Vũ tông, đám lão bất tử có năng lực làm gì ta!  

Nhưng đúng ngay lúc này trên trời cao đột nhiên truyền ra một thanh âm thanh thúy, sóng âm thổi quét chân trời, mang theo khí tức khiến linh hồn người run rẩy.  

Vừa nghe thanh âm, mọi người trên quảng trường chợt run lên, ngẩng đầu nhìn qua, mà sắc mặt những cường giả ngồi trên đài xem lễ đều đại biến.  

- Ngao…  

Một tiếng hí hô từ xa xa truyền tới, chỉ sau hai lần lắc mình giữa không trung đột nhiên xuất hiện một đầu yêu thú khổng lồ bay qua.  

Yêu thú lớn hơn trăm thước, toàn thân tuyết trắng, quanh thân tràn ngập hàn băng khí, vừa xuất hiện cả không gian như đông thành băng, hai mắt đỏ đậm, tứ chi có móng vuốt sắc bén, trong miệng hiện rõ răng nanh âm sâm sáng ngời.  

- Hàn Băng Thiên Lang, thất giai hậu kỳ đỉnh!  

Nhìn thấy đầu yêu thú kia, nhất thời có người kinh ngạc hô to.  

- Hàn Băng Thiên Lang, Độc Cô gia tộc đã tới!  

Ánh mắt cường giả Bắc Cung gia tộc chợt động, Thiên Mộc Độc Long thú là yêu thú độc hữu của Bắc Cung gia tộc, mà Hàn Băng Thiên Lang là yêu thú độc hữu của Độc Cô gia tộc, vừa cảm giác khí tức đã biết thân phận người vừa tới.