Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2740: Bí mật thần điện 1




Trong kích động vui sướиɠ, mọi người giật mình phát hiện chân khí trong cơ thể ngừng vận chuyển, sâu trong linh hồn lan tràn run rẩy, kính sợ tuyệt đối, là sự kính sợ với ương giả. Vô hình trung mọi người bị ức chế.  

- Là thần nữ, thần nữ trở lại!  

- Thần nữ trở lại từ thần điện!  

- Bái kiến thần nữ!  

Nhìn người đột nhiên xuất hiện trên quảng trường, tất cả người Bắc Cung gia tộc có mặt quỳ một gồi xuống cung kính hành lễ. Thần nữ của Bắc Cung gia tộc có địa vị không dưới tộc trưởng, về vài mặt còn trên cả tộc trưởng.  

Ba người Cực Lạc Tam Quỷ nhìn ngây ngẩn:  

- Đẹp quả, trong thiên địa còn có nữ nhân xinh đẹp đến thế sao?  

Bóng hình thướt tha đến, váy dài bay bay, toàn thân toát ra khí chất cao quý trang nhã hồn nhiên thiên thành. Khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên giáng trần, không phải Bắc Cung Vô Song thì còn ai?  

Bắc Cung Vô Song phất ống tay áo dài kêu mọi người miễn lễ:  

- Các vị hãy đứng lên đi.  

Khí chất cao quý đó khiến người không dám nhìn thẳng, Bắc Cung Vô Song lắc người đến trước mặt Lục Lâm Thiên, khuôn mặt xinh đẹp mắt long lanh.  

Lục Lâm Thiên đã sớm nhìn chằm chằm thân hình linh lung đáp xuống trước mặt mình, khuôn mặt tuyệt trần quen thuộc làm mắt hắn rưng rưng.  

Trước cặp mắt nhìn chăm chú của mọi người Bắc Cung gia tộc, thân hình xinh đẹp lao vào ngực Lục Lâm Thiên:  

- Sao ngươi đến đây? Ta còn định trở về rồi sẽ đi tìm ngươi.  

Nhìn thần nữ nhào vào ngực Lục Lâm Thiên, toàn trường ngây ra, bao nhiêu nam nữ thanh niên nát tim, hâm mộ ghen tỵ.  

Lục Lâm Thiên ôm chặt Vô Song trong ngực:  

- Ta đến vì chút việc, nàng ra thần điện từ khi nào?  

Bắc Cung Vô Song chui ra khỏi ngực Lục Lâm Thiên, nhìn khuôn mặt tái nhợt trước mắt, nàng thầm đau lòng:  

- Mấy hôm trước vừa ra thần điện, chuyện này về sau nói tiếp.  

Bắc Cung Vô Song quay đầu nhìn Bắc Cung Hùng:  

- Đại trưởng lão ra tay nặng quá, lần sau không được bị thương Lâm Thiên.  

Khuôn mặt già nua sửng sốt, bây giờ người bị thương nặng hơn là lão mới đúng, ai đều nhìn ra! Còn lần sau? Bắc Cung Hùng tuyệt đối không muốn có lần sau.  

Bắc Cung Hùng cười khổ nói:  

- Ánh mắt thần nữ phi phàm, sau này lão phu không còn lời nào để nói.  

Bắc Cung Vô Song nhìn Bắc Cung Hùng:  

- Đại trưởng lão cũng bị thương?  

Dường như Bắc Cung Vô Song chợt nhận ra Bắc Cung Hùng bị thương nặng hơn Lục Lâm Thiên nhiều.  

Bắc Cung Hùng cười khổ, mắt tràn đầy bất đắc dĩ nói:  

- Tàm tạm.  

Lát sau, Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song, Cực Lạc Tam Quỷ, Tuyết Sư cưỡi trên độc long thú Thiên Mộc trở lại đình viện nơi Lục Lâm Thiên trú ngụ.  

Trong đình viện, Tuyết Sư tự động lùi ra ngoài không dám quấy rầy chủ nhân.  

Bên ngoài đình viện.  

- Nhị thiếu gia thật là có diễm phúc sâu.  

Âm Quỷ nói:  

- Không ngờ thiếu chủ nhân người nào người nấy thật đẹp.  

Tuyết Sư nói:  

- Đương nhiên rồi, ta nghe Lục Tiểu Bạch nói Vô Song tiểu thư từ nhỏ lớn lên cùng chủ nhân.  

Dương Quỷ nói:  

- Vậy là thanh mai trúc mã với nhị thiếu gia.  

Trong đình viện.  

Lục Lâm Thiên nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, lại ôm nàng vào ngực, vuốt mái tóc mềm:  

- Ta rất nhớ nàng.  

Bắc Cung Vô Song rúc vào ngực Lục Lâm Thiên, vươn bàn tay trắng ra khỏi ống tay áo, hai tay ôm chặt hắn:  

- Ta cũng vậy.  

Lát sau hai người tách ra, bốn mắt nhìn nhau, không nói thêm gì. Lục Lâm Thiên nâng khuôn mặt xinh đẹp trước mắt lên, bàn tay luồn ra sợi tóc mềm, cúi đầu hôn khuôn mặt xinh đẹp, thật nhẹ nhàng, cuối cùng dừng lại ở đôi môi kiều diễm.  

Bắc Cung Vô Song khẽ nhắm mắt, ngước đầu lên, bờ môi truyền đến xúc cảm ướŧ áŧ. Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng ngậm, từ từ hôn. Hai tay Bắc Cung Vô Song vịn cánh tay Lục Lâm Thiên nghênh đón nụ hôn sâu, cảm giác tê dại truyền từ cánh môi.  

Giờ phút này, hai người chỉ có tình yêu, một tình yêu đơn thuần, quên hết tất cả, lưỡi và lưỡi hòa vào nhau, ể ra nỗi nhớ nhung. Trong nụ hôn sâu Lục Lâm Thiên bắt đầu sự cướp đoạt nam giới đối với nữ giới, đầu lưỡi dần di chuyển.  

Lát sau Bắc Cung Vô Song nhẹ đẩy Lục Lâm Thiên ra:  

- Lâm Thiên, được rồi.  

Lục Lâm Thiên cúi đầu muốn hôn tiếp nhưng Bắc Cung Vô Song giơ tay che môi:  

- Ngươi còn vết thương trong người, điều tức trước đi.  

Lục Lâm Thiên gật đầu:  

- Ừm!  

Lục Lâm Thiên ôm nữ nhân trong ngực:  

- Trong thần điện mọi người đèu ra hết sao?  

Bắc Cung Vô Song mỉm cười, ngón trỏ làm nũng nhấn chóp mũi Lục Lâm Thiên:  

- Ngươi muốn hỏi Cảnh Văn chứ gì.  

Lục Lâm Thiên cười bất đắc dĩ, tuy hắn muốn biết tin tức Cảnh Văn nhưng cũng muốn biết Thái Công Tĩnh Nhiễm, Hiên iên Triệt, Chuyên Tôn Tông Nguyên, Thác Bạt Thanh Vũ ra sao. Mấy người này cũng là cường giả mạnh nhất trong thế hệ trẻ lục đại nhân hoàng tộc.  

Bắc Cung Vô Song nói:  

- Mọi người đều đi ra, tất nhiên Cảnh Văn cũng ra. Ta nóng lòng trở về, ai ngờ mới về tộc đã nghe nói ngươi đang đấu cùng Đại trưởng lão, làm ta sợ muốn chết. Thực lực của Đại trưởng lão cực kỳ cường đại.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

- Đúng là rất mạnh, rốt cuộc thắng hiểm.  

- Ta không ngờ ngươi sẽ thắng, xem ra trong thời gian ngắn này ngươi lại được nhiều cơ duyên đúng không?  

Bắc Cung Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên, tiếp tục bảo:  

- Phải rồi, sao ngươi đến Bắc Cung gia tộc?  

Lục Lâm Thiên kể sơ tình huống cho Bắc Cung Vô Song nghe:  

- Cần Mộc Hoàng chi khí thì sư phụ mới phục hồi được, nên ta nhất phải phải có Mộc Hoàng chi khí trên Thiên Mộc Thần Thụ.  

Khuôn mặt xinh đẹp lộ nét trầm trọng, Bắc Cung Vô Song nói:  

- Thiên Mộc Thần Thụ là báu vật trấn tộc của Bắc Cung gia tộc ta. Nghe nói ngàn năm trước dường như Thiên Mộc Thần Thụ gặp bình cảnh đột phá, không cho phép người Bắc Cung gia tộc đến gần. Ngươi muốn có một Mộc Hoàng chi khí e rằng rất khó khăn, tuy thực lực của ngươi mạnh nhưng không thể đến gần Thiên Mộc Thần Thụ được. Lúc trước Bắc Cung gia tộc lão tổ đại thành thuộc tính mộc dưới Thiên Mộc Thần Thụ, một hơi thành đế, Thiên Mộc Thần Thụ được nhiều lợi ích. Cho đến nay cường giả trong tộc không bao nhiêu người thắng Thiên Mộc Thần Thụ.  

Bắc Cung Vô Song có biết chút ít về Thiên Mộc Thần Thụ.  

Lục Lâm Thiên nói:  

- Mặc kệ thế nào thì ta phải cố gắng thử một lần.  

Nhạc phụ Bắc Cung Kình Thương đã nói đại khái mấy chuyện này, tuy biết nguy hiểm nhưng Lục Lâm Thiên không còn cách nào khác, trong lòng hắn hơi tò mò về Thiên Mộc Thần Thụ.  

Ánh mắt Bắc Cung Vô Song lo lắng nói:  

- Quá nguy hiểm, ngươi không thể tùy tiện đi.  

Đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, Bắc Cung Vô Song không thể để Lục Lâm Thiên mạo hiểm.  

Lục Lâm Thiên cười cười, nguy hiểm mấy thì hắn cũng phải thử một lần.  

Lục Lâm Thiên đổi đề tài, mắt chợt lóe sáng hỏi:  

- Vô Song, trong thần điện chắc các người được nhiều cơ duyên đúng không?  

- Chuyện này thì về sau ta sẽ kể cho nghe, ngươi lập tức điều tức cho ta.  

Bắc Cung Vô Song nói:  

- Ta sẽ đi tìm phụ thân.  

Lục Lâm Thiên gật đầu nói:  

- Thôi được.  

Lục Lâm Thiên đưa Bắc Cung Vô Song ra khỏi đình viện, nhìn thân hình thướt tha động lòng người cưỡi độc long thú Thiên Mộc rời đi. Lục Lâm Thiên mắt lóe tia sáng, xem khí thế Bắc Cung Vô Song thì toẻng thần điện có lẽ Vô Song được ích lợi khá nhiều. Lúc này hơi thở tu vi trên người Bắc Cung Vô Song làm Lục Lâm Thiên khó phán đoán đã mạnh tới mức nào.