Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2695: Âm dương vân vũ




Vân Tiếu Thiên không để ý đến Lữ Chính Cường, tiếp tục tự uống rượu:  

- Ra tay đi, tiễn ta một đoạn đường, để ta sớm gặp lại Vân Thường chốn Hoàng Tuyền cũng tốt, để ta từng nhớ nhung mỗi ngày. Dù sao hiện tại ta không còn gì vướng bận, đang muốn gặp nàng thật sớm.  

Lữ Chính Cường nhìn Vân Tiếu Thiên:  

- Ngươi...  

Bàn tay nhấn nhá giơ cao rồi bất đắc dĩ buông xuống.  

Vân Tiếu Thiên nhìn Lữ Chính Cường:  

- Sao không gϊếŧ ta? Tiễn ta đi gặp Vân Thường không tốt sao?  

Lữ Chính Cường trừng Vân Tiếu Thiên:  

- Ta không cho ngươi như ý, ta muốn ngươi mỗi ngày nhớ nhung, ai cho ngươi lúc trước giành với ta!  

Vân Tiếu Thiên mỉm cười nói:  

- Lúc trước ta không hề giành với ngươi, Vân Thường vốn không nhìn trúng ngươi, trong lòng của nàng luôn chỉ có ta.  

Bóng hình thướt tha xinh đẹp hiện ra trong đầu Vân Tiếu Thiên.  

Lữ Chính Cường nói:  

- Nhảm nhí, rõ ràng là Vân Thường thầm thích ta nhưng bị ngươi vô sỉ mạnh mẽ cướp Vân Thường của ta. Chỉ có Vân Thường ngây thơ mới 

Sát Phá Quân nhìn hai người, nâng ly nói:  

- Được rồi, hai ngươi còn tranh cái gì? Người đã chết, nếu Vân Thường biết hiện tại các ngươi như vậy sẽ không vui. Nào, uống rượu đi.  

- Được, uống rượu!  

Lữ Chính Cường hét lớn:  

- Vân Tiếu Thiên, nếu hôm nay ngươi uống thắng ta thì ta bỏ qua chuyện Vân Thường!  

Vân Tiếu Thiên nói:  

- Vớ vẩn, Vân Thường liên quan gì ngươi? Nhưng uống rượu chắc chắn ngươi không uống lại ta. Lúc trước nếu ngươi không nhờ say thì ta và Vân Thường đã không đi cùng nhau.  

Bây giờ Lữ Chính Cường mới biết vụ việc, kinh ngạc chất vấn, trợn to mắt bốc lửa giận:  

- Nhìn xem, đồ vô sỉ nhà ngươi! Ta biết ngay ngươi vô sỉ, thừa dịp ta uống say đã cường Vân Thường của ta! Rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận!  

Vân Tiếu Thiên nói chất chứa sự đắc ý:  

- Ta và Vân Thường là yêu nhau, ngươi tự mình đa tình. Nếu không phải bị ngươi quấy rầy thì ta và Vân Thường sớm bên nhau.  

Lữ Chính Cường hung trợn trừng Vân Tiếu Thiên:  

- Lão hồ ly, vô sỉ, hôm nay phải cho ngươi say gục ngã!  

Vân Tiếu Thiên nói:  

- Uống thì uống, sợ ngươi chắc? Ai thua là con rùa.  

***  

Thời gian bất giác trời đã vào đêm, màn đêm bao phủ khung trời. Dưới vòm trời treo sương trắng mênh mang, các ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Sâu trong Phi Linh sơn mạch ngẫu nhiên có mấy tiếng yêu thú hú.  

Ngoài đình viện, Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng kéo Lữ Tiểu Linh ra ngoài.  

- Lâm Thiên, phụ thân ta và phụ thân của Hồng Lăng tỷ sẽ không sao đi?  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

- Yên tâm, không sao.  

Lục Lâm Thiên lờ mờ đoán ra mâu thuẫn giữa hai nhạc phụ, phỏng chừng không có chuyện gì lớn.  

Mắt sáng lấp lánh, Lữ Tiểu Linh đoán được điều gì:  

- Vậy thì tốt, ta nghe có vẻ phụ thân ta và mẫu thân của Hồng Lăng tỷ quen nhau.  

Lữ Tiểu Linh chưa từng nghe phụ thân nhắc đến việc này.  

Lục Lâm Thiên nói:  

- Tiểu Linh nhớ đừng cho nhạc mẫu biết, không thể nói một chữ.  

Lục Lâm Thiên không biết quá khứ thế nào, không biết nhạc mẫu Lư Khâu Mỹ Vi có biết hay không nhưng tốt nhất là đừng đề cập tới. Lỡ như nhạc mẫu Lư Khâu Mỹ Vi không biết gì thì nhạc phụ xui rồi, dù nhạc mẫu biết chuyện nhưng tốt nhất là đừng nói ra.  

Lữ Tiểu Linh liếc Lục Lâm Thiên:  

- Không ngờ ngươi biết suy nghĩ cho phụ thân ta như vậy. Yên tâm, ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.  

Lục Lâm Thiên cười tà:  

- Ha ha ha, biết thì tốt, ta hoàn toàn suy nghĩ cho phụ thân của nàng.  

Những chuyện này đương nhiên Lục Lâm Thiên phải giúp đỡ cho nhạc phụ, dù là người không quen, làm nam giới đều phải vươn tay ra giúp. Nam nhân ai không có chút điểm khó xử như vậy? Giúp người chưa biết chừng ngày sau có người giúp mình chuyện khác.  

Lữ Tiểu Linh nhìn Lục Lâm Thiên, mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:  

- Ngươi cười gian như vậy, nói thật với ta đi, có phải gần đây ở bên ngoài trêu hái hao ngắt cỏ không?  

Mắt Lục Lâm Thiên lóe tia sáng, cắn chặt răng chối:  

- Cái đó... Không có, thật sự.  

Lục Lâm Thiên thầm than không biết Lam Linh có tính không, trước kia vụ Lăng Thanh Tuyền nữa. Không thể nói mấy chuyện này cho Lữ Tiểu Linh nghe, nếu nói ra thì tàn đời, không biết sẽ gây ra chuyện gì.  

Lữ Tiểu Linh dẫu môi:  

- Vậy mới được.  

Lữ Tiểu Linh hôn lên mặt Lục Lâm Thiên, hai tay choàng cổ hắn:  

- Nói đi, có nhớ ta không?  

Lục Lâm Thiên ngước mắt nhìn mé bên:  

- Ai? Ra đi.  

Một thân hình hơi mập đi ra:  

- Kính chào nhị thiếu gia, nhị thiếu nãi nãi.  

Thấy Âm Quỷ, mặt Lữ Tiểu Linh đỏ hồng vội thả Lục Lâm Thiên ra, ngại ngùng núp sau lưng hắn.  

Lục Lâm Thiên trừng Âm Quỷ:  

- Âm Quỷ, ngươi chạy ra làm cái gì?  

Ba tên này mới rồi còn ở bên trong uống rượu.  

Âm Quỷ cố ý đến tìm, nhìn Lữ Tiểu Linh sau lưng Lục Lâm Thiên, mắt xoay tròn bí hiểm nói:  

- Nhị thiếu gia qua đây, ta có đồ tốt cho thiếu gia.  

Lục Lâm Thiên ngần ngừ một chút cuối cùng đến gần Âm Quỷ, bực tức trừng lão:  

- Có chuyện gì? Nói đi!  

Âm Quỷ lặng lẽ đưa cho Lục Lâm Thiên một bình ngọc:  

- Nhị thiếu gia cầm thứ này đi, là đồ tốt.  

- Đây là cái gì?  

Lục Lâm Thiên mở bình ngọc ra, bên trong có nhiều viên thuốc màu lam nhỏ, tỏa mùi thơm ngát.  

Âm Quỷ nói:  

- Nhị thiếu gia, cái này gọi là Âm Dương Vân Vũ đan, thứ tốt trợ hứng cho nhị thiếu gia và nhị thiếu nãi nãi. Ta tìm người luyện chế ra tinh phẩm, giá trị liên thành, không có bất cứ tác dụng phụ.  

Lục Lâm Thiên ngẩn ra:  

- Xuân... Dược?  

Lục Lâm Thiên nhìn Âm Quỷ chằm chằm, tức giận nói:  

- Ngươi cho rằng nhị thiếu gia ta đây còn trẻ tuổi mà đa không được sao?  

Âm Quỷ vội giải thích rằng:  

- Nhị thiếu gia hiểu lầm, đây tuyệt đối không phải xuân dược!  

Lục Lâm Thiên hỏi:  

- Vậy là cái gì?  

chuẩn đế nói:  

- Âm Dương Vân Vũ đan là diệu phẩm mây mưa, sau khi dùng sẽ khiến hai người dục tiên dục tử. Đặc biệt cho nữ nhân dùng sẽ kích phát ra mặt quyến rũ dụ dỗ nhất của nữ giới, người bình thường ngại ngùng làm dùng Âm Dương Vân Vũ đan xong không còn e thẹn gì nữa. Tóm laị dùng nó rồi nhị thiếu gia sẽ biết diệu dụng của nó ngay.  

Lục Lâm Thiên xoe tròn mắt, lườm Âm Quỷ:  

- Ồ.  

Tinh thần quan sát bốn phía, Lục Lâm Thiên đảo tròng mắt hỏi:  

- Ngươi khẳng định thứ này không có tác dụng phụ?  

Âm Quỷ bảo đảm:  

- Tuyệt đối không có, ta từng thử vô số lần. Nhưng về sau ba huynh đệ chúng ta định cẩn thận chăm chỉ tu luyện nên không cần dùng nó, tặng cho nhị thiếu gia vừa lúc dùng.  

Lục Lâm Thiên làm bộ tức giận trừng Âm Quỷ:  

- Hừ! Hay cho Âm Quỷ nhà ngươi, trên người mang theo tà vật này, ta không tha cho ngươi được. Ta sẽ tịch thu thứ này, hôm khác sẽ tính sổ với ngươi sau, lui xuống đi!  

Âm Quỷ là ai? Là cáo già, biết điều lùi xuống ngay.  

- Đa tạ nhị thiếu gia, ta đi đây.  

Thấy Âm Quỷ rời đi, Lữ Tiểu Linh đến bên cạnh Lục Lâm Thiên, nghi hoặc hỏi:  

- Lâm Thiên, Âm Quỷ mới cho ngươi cái gì vậy?  

Lục Lâm Thiên xoe tròn mắt cất Âm Dương Vân Vũ đan vào trữ vật giới chỉ:  

- Không có gì, chúng ta đi về trước đi!